
có một điều ngươi chưa biết, chính là, đệ tử xuất sư nhất định
phải dốc hết toàn lực hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của tiên sư,
không tiếc lấy tính mạng đánh đổi.”
Ta thoáng giật mình, mà tầm
mắt của hắn lại chậm chạp dời về phía chân trời mênh mông bên ngoài cửa
sổ, giọng nói mang theo hờ hững xa xăm vang lên một lần nữa —
“Năm ấy ta mười ba tuổi, tự tay đâm ‘Trầm thủy long tước’ vào ngực tiên sư,
kiếm ra rất nhanh, ông nhìn ta mỉm cười, muốn ta thề cả đời này phải
luôn bảo vệ vô điều kiện nữ tử có vết bớt tân nguyệt trên người. Khi đó
ta cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ gật đầu đồng ý, mãi về sau này khi thu dọn di vật của tiên sư thì nhìn thấy bức họa do chính ông vẽ
nên, lúc đó ta mới hiểu rõ.”
Tất nhiên ta hiểu được tuyệt đối hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói những chuyện này với ta, cũng hiểu được
câu chuyện này vẫn chưa đến hồi kết, kỳ thật trong lòng đã lờ mờ có dự
cảm, khi hắn nói đến vết bớt tân nguyệt trên cánh tay trái của Vân Đoan, cũng như khi hắn nói đến việc đáp ứng với Tô Cổ Hi, chỉ là bản năng
không muốn chấp nhận.
Hắn không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Ta hít sâu một hơi, giọng nói lại không ngăn được mà thêm phần run rẩy: “Vân Đoan và ta, quan hệ thế nào?”
Hắn nhìn ta thật lâu, giọng nói mang theo tiếng thở dài, lẳng lặng vang lên –
“Nàng là hoàng hậu tiền triều, cũng là, mẫu thân của ngươi.” Hắn lấy đoản kiếm cắt qua ngón tay mình, một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi
nhỏ giọt lên cánh tay trái của ta, phía trên bức họa phượng hoàng được
vẽ bằng luyện kim chu sa.
Trong tay của hắn là mảnh vải được ngâm vào nước hoa hồng cùng với vực phách tửu, từng chút từng chút, từ tốn
mà run rẩy chà lau.
Cảm giác ấm áp lại lạnh lẽo này khiến da thịt của ta run lên, cũng giống như tâm tình lúc này của ta vừa mờ mịt vừa luống cuống.
Dấu vết bên dưới luyện kim chu sa từng chút hiện ra, ta nhìn thấy rõ ràng
vết bớt tân nguyệt, lúc đầu là kinh hãi không muốn nhìn, sau đó chính là mờ mịt, chưa bao giờ mờ mịt như vậy.
“Năm đó khi ta cứu ngươi,
gương mặt của ngươi bị nhánh cây cùng tảng đá sắc nhọn hủy hoại, chỉ có
vết bớt tân nguyệt trên cánh tay này, vì được quần áo bảo vệ nên không
bị tổn hại gì.”
“Ngươi cứu ta, là vì vết bớt tân nguyệt?” Ta không nhìn hắn, chỉ là có chút hoảng hốt lên tiếng.
“Đúng vậy.” Một lát sau, hắn lẳng lặng lên tiếng: “Lúc ấy ngươi bị thương rất nặng, mà trong tay ta cũng không có đủ thuốc để kéo dài tính mạng, ta
chỉ có thể dùng ‘Họa tấn như sương’ tạm thời ổn định tâm mạch của ngươi, sau đó nhanh chóng trở về Tà Y Cốc. Dọc trên đường đi, ngươi hoàn toàn
không còn ý thức, nhưng theo như mạch tượng thì đáng lẽ không đến nỗi
như thế, ta hiểu rất rõ nếu kéo dài càng lâu thì khả năng ngươi có thể
tỉnh lại càng thấp, sau khi dùng hết dược liệu và châm cứu mà vẫn không
có hiệu quả, ta liền hiểu ra vấn đề là do ngươi, là ngươi không muốn
tỉnh lại. Vốn dĩ ta nên thu tay, nhưng ta đã đáp ứng với tiên sư, bất kể thế nào cũng phải cứu ngươi trở về.”
Ta không nói gì, chỉ lắng nghe giọng nói của hắn lại thản nhiên truyền đến—
“Nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại có thể dễ dàng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, chỉ bằng một tiếng gọi ‘Khuynh nhi’ — khi đó ta nắm lấy
tay ngươi, luôn miệng kêu tên, sau đó ngươi mở mắt, không còn nhớ rõ
điều gì, thật ra ta chỉ muốn kéo ngươi trở về từ Quỷ Môn quan, lại không thể ngờ đó quả thật là tên của ngươi.”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, câu hỏi bỗng chốc thốt ra: “Ngươi gọi ta như vậy là vì biết thân phận của ta?”
“Triều đại thay đổi cũng không phải là một chuyện nhỏ, mà dung nhan của ngươi
dù rằng bị hủy nhưng y phục cùng với vết bớt tân nguyệt trên cánh tay đã đủ để ta biết thân phận của ngươi, huống hồ còn có một đạo quan binh
lùng bắt.” Dừng lại một lát, hắn mới tiếp tục lên tiếng: “Khi đối kiếm ở Mi Sơn, ta đã từng nghe hắn gọi ngươi như vậy.”
Đáy lòng của ta bỗng nhiên đau xót, hiển nhiên hiểu được ‘hắn’ trong lời nói của Tô Tu Miễn là ai.
Từ lúc đầu cho đến hiện tại, ta luôn cố gắng để bản thân không suy nghĩ
đến, không quan tâm đến, nhưng mà, cho dù là không muốn cũng không có
cách nào tránh né.
Lời nói của Tô Tu Miễn làm suy nghĩ của ta
không kiềm được mà bắt đầu trôi xa, Ly Sơn và Mi Sơn nằm liền kề nhau,
ngày đó, nàng muốn thoát khỏi những kẻ vây quanh, hắn lén đưa nàng trốn
ra Ôn Tuyền cung, cưỡi ngựa đạp tuyết, một đường thẳng tới Mi Sơn, gặp
Tô Tu Miễn, hai người cùng nhau so kiếm, nàng lặng nhìn ở một bên, trong lòng trong đáy mắt đều là chân tình nồng đậm.
Thật buồn cười,
người mà ta để ý lâu như vậy, lưu tâm lâu như vậy, không ngờ lại là
chính mình, có phải ta nên cảm thấy vui vẻ thoải mái?
Nhưng mà vì cái gì, vì cái gì, cảm xúc nơi đáy lòng lại phức tạp thế này, bi thương quá sâu quá nặng làm ta như không thể thở nổi.
Mà tất cả những
chuyện này, sao lại không chân thật như thế, thật giống như một giấc
mộng hoang đường, mà giọng nói của Tô Tu Miễn lại tiếp tục vang lên
trong giấc mộng —
“Khi về đến Tà Y Cốc, chúng ta gặp được Mộ Dung Thanh thật sự trong xe ngựa, nhờ có Sơ