
tranh đoạt quyền lực, chuyện vẫn không tra ra được nội gián, có phải cũng là vì nguyên nhân trên.”
“Ngươi!” Sắc mặt Tầm Vân khẽ biến.
Còn ta chỉ chết lặng lắc đầu: “Ta không hề có suy nghĩ trách cứ ai, hắn
từng hỏi ta có điều gì muốn hỏi hắn không, nhưng ta đã không hỏi, mà hắn cũng không nói gì, chúng ta đều rất kiêu ngạo, cho nên đến bây giờ mới
rơi vào cái vòng bế tắc lẩn quẩn không lối thoát, có nói thêm gì cũng
không còn tác dụng.”
“Sao lại không có tác dụng?” Tần An đột
nhiên quỳ xuống đất, cẩn trọng nói: “Nếu Vương phi nguyện ý mở khúc mắc
với điện hạ, vậy sẽ không còn gì là trở ngại, cho dù thế nào, Vương phi
vẫn là chính thê của điện hạ, nếu không thể cầm sắt hợp minh, không thể
tương kính như tân, vậy chỉ có thể dằn vặt lẫn nhau, ôm nỗi đau này mà
sống hết quãng đời còn lại, không có loại lựa chọn thứ ba—Tần An tin
tưởng, Vương phi chắc biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.”
Ta ngơ ngẩn nhìn Tần An, còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông ta, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói tịch mịch mà thanh khiết
của một người—-
“Nàng không cần phải chọn, ta sẽ mang nàng rời đi.”
Tô Tu Miễn ngồi xuống trước mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta mà nói: “Lúc đầu ta không bước vào là vì ta nghĩ ngươi nên biết chân tướng mọi việc, còn bây giờ, ta muốn đưa ngươi rời khỏi nơi này.”
“Tô tiên sinh!” Tần An kinh hãi nói.
Tô Tu Miễn không hề để tâm đến ông ta, chỉ lẳng lặng nhìn ta như trước:
“Ta nghĩ, nếu ngươi ở lại nơi này sẽ rất tốt, nhưng ta đã lầm, hắn vẫn
chỉ mang đến đau thương cho ngươi. Khuynh nhi, theo ta rời khỏi đây, mặc dù ta không thể đi cùng ngươi, nhưng dựa vào khả năng của ngươi, dù là
mở y quán hay trở thành một thầy thuốc bình thường lang bạt khắp nơi,
hoặc trở thành tiên sinh dạy học cũng được, ít nhất cũng không như hiện
tại. Như lời ngươi nói, ở lại nơi này chỉ là bế tắc, bất luận là với
ngươi hay với hắn, một bế tắc không thể nào hóa giải.”
Ta giật
mình nhìn hắn, hắn lại nhẹ nhàng thở dài, nắm chặt lấy tay ta: “Ta không muốn ép ngươi, chỉ là, ta không nghĩ rằng, ngươi vẫn còn có thể hạnh
phúc khi ở lại nơi này. Dù biết hắn bất đắc dĩ, nhưng kết cuộc vẫn không thể thay đổi, ngươi có thể bỏ qua, xem như chưa từng có gì xảy ra
không? Ta không nghĩ là có thể. Vậy, ngươi thử nói xem, ngươi phải đối
mặt với hắn thế nào?”
Ta không biết phải nói gì, trong khi đó Tần An đã bước đến, nghiêm mặt nói: “Tô tiên sinh, người cứu mạng Vương
phi, cả Vương phủ cảm kích tiên sinh vô cùng, thậm chí chỉ cần tiên sinh lên tiếng, có thể liều chết lao vào nơi nước sôi lửa bỏng không chút
chần chừ. Nhưng hiện tại, tiên sinh muốn đưa Thái tử phi đương triều,
tương lai sẽ là Hoàng hậu nương nương rời đi, không phải là rất hoang
đường sao?”
Tô Tu Miễn lạnh lùng nhìn hắn: “Chỉ cần nàng muốn,
đối với Tô Tu Miễn ta không có gì là hoang đường. Ta vốn có thể dùng
theo cách mà nàng đã từng giúp Mộ Dung Liễm thoát nạng, nhưng nếu đổi
lại là ta thì hiển nhiên sẽ không có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng, ta không
muốn lừa Nam Thừa Diệu, mà ngươi thử nghĩ xem, chủ tử của ngươi liệu có
thể chịu đựng nỗi tin tức nàng đã chết?”
Tần An cứng người không
nói nên lời, Tô Tu Miễn lại quay đầu nhìn ta lên tiếng: “Khuynh nhi,
ngươi cứ tự mình suy nghĩ, nhưng thời gian của ngươi không còn nhiều,
càng sớm rời đi, càng có nhiều khả năng, hoặc là, đợi cho đến ngày Nam
Thừa Diệu xuất cung — nếu hắn không thể bảo vệ ngươi, ta sẽ dẫn ngươi
rời đi.”
Ta nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của hắn, bỗng nhiên nhớ đến thời gian còn ở Tà Y Cốc, chúng ta từng gặp một phụ nhân mắc căn
bệnh nan y khó chữa, thật ra bệnh đã rất nguy kịnh, không thuốc nào có
thể trị khỏi, ngay cả “Họa tấn như sương” cũng không có khả năng xoay
chuyển, Tô Tu Miễn lạnh lùng đưa mắt nhìn trượng phu của vị phụ nhân
kia, giao ra một viên ‘Phục chi tễ mệnh’ (uống vào là chết ấy) cho người nam tử nọ, thản nhiên nói, hà tất phải cố gắng vô ích, chẳng qua chỉ vì bản thân ngươi không đủ nhẫn tâm kết thúc.
Ta nhớ rõ, trên gương mặt người phụ nhân kia còn ẩn hiện nụ cười nhạt, nhớ rõ, vẻ mặt đau khổ nhưng lại có phần giải thoát của người nam tử kia, còn nhớ câu nói cuối cùng của Tô Tu Miễn — sớm hay muộn gì cũng phải quyết định, trì hoãn
không bằng sớm một chút, chỉ khổ mình khổ người mà thôi.
“Không
cần chờ lâu như vậy.” Ta chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Tu Miễn, từng lời
thoát ra không chỉ để hắn nghe mà còn như tự nói với mình: “Ngươi chờ ta viết mấy câu cho hắn, sau đó chúng ta đi.”
“Vương phi!” Tần An
hoảng sợ gọi, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, bước đến giữ lấy tay ta:
“Người không thể làm như vậy? Người đi rồi, điện hạ biết phải làm sao?!”
Ta nhắm mắt lại, cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh: “Tần tổng quản, ông vừa mới nói, ông tin tưởng ta biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất cho cả
hai, đối với ta, việc ta rời đi chính là lựa chọn tốt nhất. Không còn
người thân, cũng không còn lý do gì để ta ở lại đây, không cần vì ai mà
sống, thực ra chúng ta đều quá mệt mỏi, chỉ khi ta rời đi, những gút mắc giữa ta và Nam Thừa Diệu