
ta tiếp tục tổn thương điện hạ, ta không thể
giương mắt nhìn điện hạ bị hủy hoại…Tần thúc, chúng ta đều là người thân cận, luôn đi theo bên cạnh điện hạ, điện hạ lại vì nàng mà trở nên thế
này, trong khi nàng lại còn…Tần thúc, ngài nhìn thấy điện hạ vì nàng mà
làm những việc không đáng, ngài cũng không đau lòng sao?”
Sắc mặt Tần An hơi dao động, đến lúc này, ông không thể tiếp tục che đậy cảm
xúc của mình, chỉ có thể thở dài hỏi: “Thiên nhật túy lan là do ngươi
động thủ, kẻ gian tế mà chúng ta luôn tìm chính là ngươi, có phải
không?”
Sắc mặt Tầm Vân có chút cứng đờ, nhưng vẫn ngang bướng gật đầu.
“Vậy ‘Thiên nhật túy lan’ trên người Đỗ Như Ngâm cũng là do ngươi hạ độc?”
Tầm Vân vẫn gật đầu: “Chỉ có điều sau khi ta phát hiện, nàng ta chẳng qua chỉ là một con cờ, ta liền giải độc cho nàng.”
Tần An thở dài: “Ngươi, sao lại hồ đồ như vậy, nếu để điện hạ biết, ngươi…”
Tầm Vân dứt khoát nói: “Điện hạ không thể đoạn tuyệt, vậy để ta giúp người, một mạng này của Tầm Vân, đổi lấy một minh quân thiên cổ, không oán
than không hối hận.”
Tần An lắc đầu: “Mọi chuyện đi đến nước này, ngươi vẫn chưa rõ sao? Đối với điện hạ, cái gì mới là quan trọng nhất.
Ngươi là nghĩ cho điện hạ, nhưng Tầm Vân, ta cho ngươi biết, ta nhìn
điện hạ lớn lên, đã nhiều năm như vậy, giang sơn cùng quyền thế chưa bao giờ là điều điện hạ muốn, điện hạ chọn đi trên một con đường này là bởi vì người không còn sự lựa chọn nào khác, sau giây phút điện hạ hạ lệnh
bức vua thoái vị, ta liền biết, một khi Vương phi xảy ra chuyện gì, đó
mới là lúc điện hạ thật sự bị hủy hoại!”
“Bức vua thoái vị?” Ta kinh hãi lên tiếng.
Tầm Vân nhìn ta đầy căm giận: “Vương phi nghĩ là vì ai?” “…’Kinh Hồng khúc’, ‘Chiếu Ảnh vũ’, ngay trước mắt văn võ bá quan toàn triều,
Vương phi đúng thật nổi bật trên Thanh Hòa Điện, Vương phi không muốn
tiếp tục sống sao, hay là do Vương phi cố ý, haha, bằng không làm sao
Vương phi có thể nói ra câu ‘Dù cho có xảy ra chuyện gì, điện hạ sẽ luôn gánh vác cho ta, ta chỉ cần làm chuyện mà ta muốn làm, haha…”
Giọng nói của Tầm Vân vang lên giữa Hà Phong Hiên vắng lặng, nàng lặp lại câu nói ngày đó ta đáp trả Khánh phi.
Ta không lên tiếng giải thích điều gì, cho dù những lời này không phải do
ta chủ tâm hay cố ý nói ra, nhưng ta cũng từng nói qua.
“…Mặc kệ
Vương phi có phải Ngọc Câu công chúa thật không, chỉ cần Hoàng thượng
tin thì Vương phi chính là như vậy, mặc dù không có đủ bằng chứng, Vương phi cũng không thể sống, vốn là tội thần chi nữ, lại làm mất hoàng tôn, một mạng của Vương phi là do điện hạ liều mình bảo vệ, hiện tại còn
thêm tội danh công chúa tiền triều, văn võ cả triều đều nhìn thấy, hoàng thượng làm sao có thể tha cho Vương phi? Khánh phi nương nương sao có
thể bỏ qua cơ hội này?”
Ánh sáng từ ngọn nến chiếu rọi chiếc bát
nhỏ đặt trên bàn, Tần An nhắm mắt lại, cũng không lên tiếng ngăn cản Tầm Vân, từ trước đến nay, trước bất kỳ chuyện gì ông ta đều bình thản,
giấu thật sâu cảm xúc vào đáy mắt, nhưng, ông và Tầm Vân rất giống nhau, cũng vì điện hạ của mình mà bất chấp.
“…Sau khi thánh chỉ ban tử được truyền xuống, thật sự ta đã thở dài nhẹ nhõm, cho dù là dùng đến
phương pháp gì, cuối cùng cũng kết thúc…Nhưng, ta đã lầm, điện hạ vì
Vương phi, hạ lệnh bức vua thoái vị! Trong thời điểm điện hạ gian nan
nhất, cũng chưa từng nghĩ đến phải đi một bước này, không phải vì chúng
ta không có khả năng, mà vì điện hạ đã từng đồng ý với phu nhân, vĩnh
viễn không oán hận phụ thân của mình, cần phải tha thứ, yêu thương ông
ta. Cho nên nhiều năm như vậy, điện hạ luôn tình nguyện nhẫn nhịn, không ngại tự làm tổn thương mình, lưu lại cho người đời hình tượng một Vương tôn chỉ biết ăn chơi trụy lạc, chỉ mong được yên bình, nhưng hiện tại,
điện hạ lại một mực muốn danh chính ngôn thuận trở thành thái tử, chưa
được bao lâu liền muốn chạm tay vào giang sơn ngàn dặm này, cũng bởi vì
Vương phi, cũng bởi vì Vương phi!”
Tầm Vân càng lúc càng kích
động, lời nói càng nhanh hơn, mang theo mấy phần sắc bén: “Vương phi có
biết cảm giác khi tự tay bức tử phụ thân của mình ra sao không? Tuy
rằng, điện hạ chỉ có ý định ép hoàng thượng thoái vị, nhưng tình trạng
bệnh của thánh thượng vốn đã trầm trọng, làm sao có thể chịu được đả
kích như vậy, hoàng thượng đã chết trước mặt điện hạ…Kết cục như vậy,
không phải điện hạ chưa từng nghĩ đến, nhưng người vẫn dứt khoát lựa
chọn con đường đó, cũng chỉ vì Vương phi! Thế nhưng Vương phi có từng
hiểu cho điện hạ phần nào không? Vương phi có từng nghĩ tới, lúc này khi túc tực bên linh cữu ở Tử Kinh Cung, trong lòng điện hạ cảm thấy thế
nào không?! Người không chỉ thẹn với phụ hoàng, mà còn thất hứa với mẫu
thân của mình!”
Lồng ngực của ta đau lên từng hồi, hai tay cũng
vô thức đặt lên ngực, nhưng vẫn không thể ngăn lại cảm giác ngột ngạt
nặng trĩu không thể thở.
Tần An nhìn ta, im lặng hồi lâu, sau đó
trầm giọng, nói: “Được rồi, Tầm Vân, hiện tại nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì…”
“Sao lại không có ý nghĩa?” Tầm Vân cắt ngang
lời hắn, bởi vì tức giận mà