
đi đến, Khánh phi nương nương một thân hoa phục sáng rỡ đang rời khỏi đó.
Gương mặt nàng ẩn hiện nụ
cười lại mang đầy tiếc nuối, có lẽ vì Hoàng thượng ốm bệnh nên nàng buộc phải đi theo chăm sóc, nhưng do không muốn bỏ qua thời khắc quan trọng
đối với người yêu trong lòng, lại không biết tìm cớ gì để lưu lại, cho
nên cuối cùng vẫn phải rời đi.
Nàng nhìn thấy ta, vốn dĩ có hơi
ngẩn ra, nhưng nhanh chóng thay vào đó là vẻ oán hận sâu sắc, tuy nhiên
lại chớt mắt thu về, giấu bên dưới nụ cười nhu mì kia.
Nàng chầm
chậm đi về phía ta, khóe môi hơi nhếch lên, lên tiếng nói: “Không phải
nghe nói Tam vương phi, à không, hiện tại nên gọi ngươi là Thái tử phi
mới phải, Thái tử phi gần đây ốm đau trên gường, nhưng vẫn cố gắng tham
dự yến tiệc chúc mừng Thái tử điện hạ lên ngôi, đúng là thân phận càng
cao, trách nhiệm càng lớn.”
Ta mỉm cười đáp lời: “Nương nương quá khen, từ trước đến giờ, ta chưa từng nghĩ qua thế nào là thân phận cao
thấp, nhưng dù cho có xảy ra chuyện gì, điện hạ sẽ luôn gánh vác cho ta, ta chỉ cần làm chuyện mà ta muốn làm, giống như hôm nay, chẳng qua là
vì ta muốn.”
Khi đứng trước kẻ muốn gây thương tổn đến mình, mỉm cười vẫn luôn tốt hơn là khóc.
Quả nhiên, nét mặt Khánh phi nương nương liền biến sắc, nhưng khóe môi vẫn
lưu giữ nụ cười, lên tiếng bảo cung nữ đứng phía sau và Tầm Vân: “Các
ngươi lui xuống trước đi, Bổn cung và Thái tử phi hiếm khi có dịp gặp
mặt, có vài lời cần nói với nhau.”
Nếu nàng đã nói như vậy, Tầm Vân cùng đám cung nữ hiển nhiên liền lui ra xa đứng chờ.
Tuy rằng trên gương mặt Khánh phi nương nương vẫn là nụ cười, giọng nói vẫn nhu mì như trước nhưng ẩn trong đó là vẻ hung ác khó nói nên lời: “Thái tử phi đúng là lợi hại, tử tù nơi thiên lao mà ngươi cũng có bản lĩnh
cứu được, đừng nói với ta ngươi không biết, tân phò mã của Thiên Luyến
Công chúa nước Tề Việt là ai?!”
“Vậy thì sao? Đương nhiên ta
biết, vì điều này, ta còn phải cảm tạ điện hạ nhiều lần.” Ta đáp lại
nàng bằng một nụ cười sáng rỡ: “Nếu nương nương đã biết nhưng lại nhẫn
nhịn không nói, vậy xem ra cũng đã nghĩ tới, chỉ dựa vào một nữ tử yếu
ớt như ta không thể nào cứu được hắn.”
“Ngươi!” Sắc mặt Khánh phi nương nương liền thay đổi đột ngột.
Mà ta lại không còn hứng thú với nàng, dứt khoát nói thẳng: “Cho dù nương
nương muốn uy hiếp ta, hay muốn đe dọa ta điều gì, tất cả đều không có
tác dụng, đối với chuyện sống chết của thái tử điện hạ e là nương nương
còn khẩn trương hơn ta gấp trăm lần. Còn ta, ngay đến tính mạng của
mình, ta còn không quan tâm, nói chi quan tâm đến hắn.”
Ta không
muốn tiếp tục đôi co với nàng, hờ hững lướt qua ánh mắt oán hận mà kinh
hãi của Khánh phi, lập tức đi thẳng về phía cổng chính của Thanh Hòa
Điện.
Tầm Vân đuổi theo ta, nhìn thẳng vào mắt ta hỏi: “Vương phi định làm gì?”
Nhưng, đã không còn kịp, thái giám tuyên lễ nhanh chóng cất giọng thông báo: “Thái tử phi đến—-”
Ta khẽ cười, đưa tay đón lấy “Kinh Đào” trong tay Tầm Vân.
Nàng không buông tay, ta cũng không vội dùng sức, dây dưa một hồi lâu, cuối
cùng nàng chỉ có thể buông “Kinh Đào” trong tay, giọng nói gần như van
nài: “Vương phi, Tầm Vân van người đừng tiếp tục tổn thương điện hạ…”
“Sao là tổn thương, ta chỉ muốn đàn cho điện hạ nghe một khúc nhạc.” Khẽ cười, ta ôm “Kinh Đào” chậm rãi đi vào Thanh Hòa Điện.
Ta không nhìn vào nét mặt của đám người trong điện, chỉ mỉm cười: “Nguyện lấy một khúc nhạc chúc mừng thái tử.”
Hoàng thượng rời đi, Nam Thừa Diệu ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn ta thật sâu.
Có lẽ bởi vì không ngờ rằng ta sẽ đến, lại có lẽ vì bộ y phục ta đang mặc, ánh mắt hắn gần như sâu thẳm không thấy đáy, dường như có vài phần chờ
mong mơ hồ, nhưng hơn hết thảy là cảm giác hoảng hốt đè nén.
Hắn
chần chừ như muốn đứng dậy, nhưng ta lại không cho hắn thời gian, lập
tức ôm đàn ngồi xuống, sau đó một khúc “Kinh Hồng” nhẹ nhàng thoát ra từ đầu ngón tay của ta.
Giống như thật lâu thật lâu trước đây, cũng ở nơi này, cũng là “Kinh Đào”, cũng là một khúc “Kinh Hồng”.
Hiện tại, ta không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì, chỉ cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình, toàn bộ tâm dực dồn vào đầu ngón tay, xuất ra âm phù
mềm mượt như nước.
Khi âm sắc cuối cùng ngân lên, cả phòng vắng
lặng, mà ta cũng không chờ bọn họ kịp phản ứng trở lại, cố chấp lấy hết
sức lực đứng lên, cúi người nâng tay áo, biến hóa thành điệu múa “Chiếu
Ảnh” lay động lòng người.
“Một đoạn Chiếu Ảnh vũ, rựa rỡ như Hậu
Nghệ bắn chín Mặt trời, mạnh mẽ như Thanh Long múa lượn, lướt đến như
sấm chớp phẫn nộ, ngưng đọng như Trường Giang tắt nắng, nhẹ nhàng xoay
chuyển như bước chân trên mặt tuyết mỏng, xinh đẹp buông thả như Du Long mềm mại…”
Ta gần như dùng hết tâm trí của mình vào đoạn Chiếu
Ảnh vũ này, mỗi một động tác đều như đang lạc vào giấc mộng, như được
trở về quá khứ.
“….Tà áo khi thì phiêu diêu như áng mây đầu ngày, tay áo khi thì rũ xuống tựa như đóa sen dịu dàng cúi đầu, người xem đều si mê đến quên thức tỉnh, trời đất như rơi vào hư vô…”
Ta nhớ
lại những câu viết trong quyển sách kí họa kia,