
ới cơ bản cho mình,
tuyệt đối không tham gia vào chuyện công việc của anh.
Tô Tiểu Miêu lưng đeo túi sách, nghĩ đến trong túi toàn là sách vở về lý luận Đảng, cô không nhịn được run rẩy khóe miệng, ấm ấm ức ức mở
miệng.
“Có phải anh làm không?” Cô nhìn anh, ánh mắt chứa vô vàn tia ấm ức: “Có phải anh ra lệnh tạm dừng công việc của em không?”
Đã bị chất vấn, nhưng Đường Kính vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không
“hoang mang rối loạn” “ừm ừm ờ ờ”, hay biểu hiện có tật giật mình như
tưởng tượng của Tô Tiểu Miêu.
Anh hơi trầm ngâm, nhìn cô, gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Ah, là anh.”
Tiểu Miêu trợn to mắt.
Tốc độ phạm sai lầm và thừa nhận sai lầm của anh đều nhanh như nhau, làm cô kinh ngạc không biết chất vấn cái gì nữa.
“Còn chuyện gì không?” Anh nâng cổ tay nhìn giờ, đang định bước đi: “Anh không có nhiều thời gian lắm, còn có việc chờ anh làm.”
Tiểu Miêu nhất thời nổi giận: “Đường Kính! Anh làm mất việc của em mà cảm thấy không có chuyện gì sao? ! Vô cớ nhét em vào lớp Đảng mà làm
như không có chuyện gì sao? ! Anh thử ngồi đó mà xem! Xem một ngày ngồi
tám tiết trong cái lớp đó sẽ cảm thấy thế nào!”
“…”
Đường Kính có chút xấu hổ.
Sờ sờ cằm, nghĩ: xem ra mình đã không nói rõ rồi, sao lại đá cô ấy
vào lớp Đảng chứ, người này trích dẫn lời của ** không phải rất tốt sao.
Đường Kính không có thời gian nói chuyện với cô nữa, sờ sờ đầu cô,
trấn an một chút: “Có việc gì chúng ta sẽ bàn sau, bây giờ anh đang
bận.”
Tiểu Miêu nổi giận, xoay người bước đi.
Nghĩ nghĩ, phải xả cơn tức mới được, đột ngột quay người lại giẫm
mạnh một cái lên chân anh, còn không quên nghiền nghiền mấy cái.
“Trong vòng một tháng này anh đừng có mà nói chuyện với tôi! Tôi đi học lớp Đảng đây! Hừ!”
Vác theo cái túi bước đi, không phải chỉ là một tháng học thôi sao, cô cũng chả sợ.
Nhìn bóng dáng cô dần biến mất ở cuối hành lang, Đường Kính nở nụ cười, xoay người trở lại phòng họp.
Trợ lý làm hết phận sự, thấp giọng hỏi: “Có muốn tôi gọi Tô tiểu thư về không… ?”
“Không cần xen vào chuyện của cô ấy,” Đường Kính thản nhiên nói:
“Giẫm chân đàn ông mà cũng không biết đi giày cao gót vào, đầu óc đơn
giản như vậy, cũng không tức giận được lâu.”
Trợ lý im bặt…
Mọi người trong phòng họp đều nhìn xuống chân Đường Kính, trên chiếc giày da bóng loáng hằn rõ vết giày…
“Các vị, xem đủ chưa?” Anh khụ một tiếng, trở lại vị trí chủ tọa: “Xem đủ rồi chúng ta lại tiếp tục cuộc họp.”
Mọi người đều im lặng…
**** **** ****
Đường Kính không hổ là Đường Kính, sự hiểu biết đối với Tô Tiểu Miêu
vừa sâu lại vừa rộng, có câu anh nói rất đúng: cô không tức giận được
lâu.
Tất nhiên, lúc ấy Tô Tiểu Miêu thực sự rất tức giận, giận đến xì khói bốc lửa, thật muốn đánh anh một trận, lúc này nam phụ của chúng ta nên
lên sân khấu thôi. Nhưng, về mặt tình cảm thì đồng chí Tiểu Miêu vẫn còn rất đơn thuần, đầu óc của cô còn chưa nghĩ ra biện pháp cao siêu như
‘sau khi cãi nhau với tên nam chính mình phải đi tìm anh nam phụ cho tên nam chính kia tức chết’.
Cô còn muốn đến quán bar. Đúng, cô phải đến quán bar, uống rượu uống
đến say mèm, ỷ vào rượu mà nổi điên, sau đó đến đồn cảnh sát ngồi hai
ngày! Làm một cô vợ, biểu hiện như vậy mới có thể làm anh nam chính tức
giận cực độ!
Nhưng điều quan trọng nhất là: tất cả những việc này phải để Đường
Kính thấy được! Phải cho anh thấy lỗi lầm của mình đã khiến một cô vợ
lương thiện ngoan ngoãn biến thành sa đọa thế nào! Thậm chí trong đầu Tô Tiểu Miêu còn đang tự biên kịch cho một cảnh tượng sẽ xảy ra trong
tương lai không xa ——
Cô uống say mèn trong quán bar rồi làm loạn, sắp bị cảnh sát bắt đi,
Đường Kính vừa hối hận vừa đau lòng bắt lấy tay cảnh sát, giọng nói vô
cùng đau khổ: “Đồng chí cảnh sát, là tôi không tốt, là tôi hại cô ấy
thành như vậy, các anh muốn bắt thì cứ bắt tôi đi…”
Cuối cùng, Tô Tiểu Miêu vẫn không làm như vậy.
Vì sao ư?
Bởi vì coi như cô cũng hiểu biết Đường Kính, khẳng định chuyện này sẽ không phát triển theo kịch bản của cô, mà nó phát triển theo hướng này
cơ ——
Bình thường cô gây sóng tạo gió ở bên ngoài, Đường Kính cũng không
bắt ép cô phải thế nọ thế kia. Chẳng may cô thật sự uống rượu đánh nhau
bị tống vào đồn cảnh sát, đến lúc đó nhất định còn phải vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi gọi điện thoại cho Đường Kính “Dựa trên tình cảm của
hai ta, anh mau đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh em ra đi…”, không
chừng cái tên gian thương Đường Kính còn thừa cơ bắt cô ký một loạt hiệp ước tước quyền tự do bình đẳng ấy chứ…
Nếu là vậy thì… cô thật sự thảm.
Vì thế, cuối cùng, Tô Tiểu Miêu vẫn ngoan ngoãn cắp sách tới lớp Đảng = =
**** **** ****
Thời gian cứ trôi qua hết ngày này sang ngày khác.
Vấn đề đến rồi.
Từ sau ngày đó, Đường Kính cũng không liên lạc gì với cô, buổi tối
cũng không trở về nhà, quản gia gọi điện thoại cho anh, chỉ nghe thấy
trợ lý của anh ở đầu dây bên kia đáp ‘Kính thiếu bề bộn nhiều việc’.
Tiểu Miêu cau mày bức xúc.
Không thể nào? Cô không giận thì thôi, anh còn giận dỗi cái gì?
Nghĩ đến câu ‘Trong vòng một tháng này anh đừng có mà nói c