
ốn nặn quả cầu tuyết.”
“Được.” Kỷ Lâm cúi người xuống, bốc lên một nắm tuyết thật lớn, đặt trong lòng
bàn tay xoa tròn nhiều lần thành một quả cầu nhỏ rồi anh thả quả cầu
tuyết vào bàn tay nhỏ bé của con trai, nhìn bộ dáng thỏa mãn của con
trai, ánh mắt nhìn quả cầu tuyết cười ngây thơ ngốc nghếch.
Hạnh phúc cũng như quả cầu tuyết nhỏ bé kia, giống như anh giờ phút này cũng vô cùng hạnh phúc. Editor: Băng
“Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần
trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô
nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể
đồng ý chứ?”
Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.”
“Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn.
Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh
nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu
không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi.
Lý Dã đã làm ở công ty
sáu năm, kinh nghiệm đầy đủ, năng lực cũng không tồi, nhưng thiếu một cơ hội để thăng chức, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on luôn bị điều tới điều lui.
Mà Diệp Chi làm việc rất xuất sắc không chỉ mang đến cơ hội thăng chức
cho cô mà trưởng phòng, Lý Dã, cũng được ăn theo, nhảy một cái đã lên
chức Phó giám đốc chi nhánh công ty.
Đối với một người đàn ông mà nói, thành công trong sự nghiệp quan trọng hơn thành công trên tình
trường. Vì vậy ở công ty mở đại hội khen ngợi
xong công bố tin tức hai người được thăng chức ra ngoài, Lý Dã đã thúc
giục Diệp Chi đi ăn mừng, dùng cách này để phát tiết sự vui sướng của
bản thân.
Lúc Diệp Chi trở lại phòng làm việc nói với các đồng
nghiệp tối nay cô mời khách, mọi người nhảy lên hoan hô, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Diệp Chi thậm chí còn chạy tới trước mặt Diệp Chi kể tên vài món ăn làm cho Diệp Chi dở khóc dở cười.
Một năm nay
biểu hiện của Diệp Chi trong công ty quả thật rất xuất sắc, nhưng cô
kinh nghiệm còn ít nên khiến không ít nhân viên kỳ cựu đố kỵ.
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Nhưng đố kỵ thì đố kỵ, năng lực làm việc của Diệp
Chi còn đó, dù không cam lòng cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống, cố sức
nặn ra nụ cười chúc mừng chân thành với Diệp Chi .
Nhưng sau lưng lại âm thầm hung dữ mắng chửi liên tiếp, hận không thể xé nát Diệp Chi ra nhai ăn.
“Cái gì….” Lưu Lộ Bạch đập bàn ‘Rầm’ một tiếng cầm tờ giấy A4 trên bàn vo
thành một cục, khuôn mặt thanh tú vì tức giận ngập trời mà đỏ bừng.
Cô vào công ty sớm hơn Diệp Chi một năm, khi nhóm bọn họ vào làm việc thì
trong số những nhân viên cô cũng coi là người nổi trội,
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tới công ty không lâu thì được trưởng phòng
lúc đó là Vương Bằng Phi khen ngợi.
Vương Bằng Phi đã từng ngầm tìm Lưu Lộ Bạch, nói cho cô biết là muốn cô kế nhiệm trưởng phòng bộ phận hành chính.
Nhưng hai người nói chuyện mới mấy tháng, Vương Bằng Phi vì gia đình mà điều
đi những thành phố khác, trường phòng bộ phận hành chính do Lý Dã tiếp
nhận.
Mà lúc Lý Dã được điều đến đây, vừa đúng công ty vừa tuyển
dụng xong nên Diệp Chi là người mới của bộ phận hành chính và chính tay
Lý Dã đào tạo.
Tự tay mình đề bạt đương nhiên tình cảm cùng các
nhân viên khác không giống nhau, hơn nữa tính tình Diệp Chi rất tốt,
năng lực giỏi. Khi đó ở trên lệnh thuyên chuyển công tác, Lý Dã thản
nhiên nghĩ đến Diệp Chi .
Vốn chức đó thuộc về mình lại bị Diệp Chi đoạt đi, Lưu Lộ Bạch làm sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?
Khi thấy Diệp Chi và Lý Dã nói cười ríu rít trên bàn rượu, Lưu Lộ Bạch càng thêm tức giận hận không thể tiến lên tạt ly rượu vào hai người.
Gia đình Lưu Lộ Bạch cũng không được tốt, chưa học hết cao trung(*cấp 3 ở
VN) đã bắt đầu ra ngoài đi làm, nhưng cô là người không chịu thua, làm
gì cũng muốn tranh giành, mới bắt đầu cô cũng chỉ là nhân viên phục vụ
quán bar, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn thế nhưng khi cô có đủ tiền học phí
thì quyết định nghỉ việc ở quán bar, học và thi tốt nghiệp trung học,
sau đó thi đậu vào một trường đại học cũng không tệ, lấy được bằng đại
học chính quy mới vào công ty bây giờ Diệp Chi đang làm.
Nhưng
mấy năm làm việc ở quán bar cũng đã để lại dấu ấn không nhỏ trong cô,
mua thuốc lắc đối với cô chỉ giống như ăn một món khai vi nhẹ nhàng cho
ngày cuối tuần, lấy thuốc kích dục càng dễ dàng hơn nữa.
Cô cùng
lúc bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của Lý Dã và Diệp Chi, cô vốn muốn hai người cùng trúng chiêu nhưng Lý Dã vận khí tốt, cầm nhầm ly rượu còn
Diệp Chi uống hết hai ly rượu đó.
Lưu Lộ Bạch thừa dịp Diệp Chi
đi toilet, dùng lý do Diệp Chi uống nhiều quá bị ngất đã về trước rồi
lừa gạt mọi người cùng ra về luôn, chỉ để lại Diệp Chi. Cả cơ thể cô
đang bắt đầu nóng lên không ngừng.
Diệp Chi phát hiện có điều
không ổn nên vội vàng chạy tới toilet, nhưng nước lạnh cũng không làm
cho cô tỉnh táo mà ngược lại làm cho cô càng