Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323141

Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.

gười trong nháy mắt bị đảo lại, cô

chưa kịp lên tiếng đã bị anh chuyển động mạnh mẽ hung hãn.

“Đừng. . . . . . Đau. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .” Diệp Chi hít mũi tỏ vẻ hơi tội nghiệp .

Người nọ không nói lời nào, động tác lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn, Diệp Chi bị đâm rên rỉ không ngừng, khóe mắt thấm đẫm nước mắt.

Nhưng

người nọ còn ngại như vậy chưa đủ, bế Diệp Chi từ trên mặt đất lên,

giạng chân cô trên người anh, từ dưới thẳng lưng liều mạng đi lên, đôi

tay hung hăng nắm lấy cặp mông trắng nõn ngạo nghễ ưỡn lên của cô, mạnh

mẽ như thể đem mười ngón tay cũng khảm vào người cô.

Diệp Chi liếc qua gương trong phòng tắm thấy cái mông của mình đã xanh mét rồi.

“Không muốn. . . . . . Tôi tỉnh rồi, Ừ. . . . . . Tỉnh. . . . . .” Cũng không

biết làm mấy lần, Diệp Chi ở dưới thân người kia kêu khóc thảm thiết,

không ngừng cầu xin.

Thuốc trên người cô đã tiêu tán không ít

nhưng người nọ vẫn không buông tha cô, không ngừng làm…Làm…Làm… Hông của cô như một cái motor chạy bằng điện, không ngừng nhấp nhô lên xuống.

“Đã muộn. Tôi còn chưa tỉnh.” Hơi thở của người đó nặng nè, cúi người ngậm

môi của cô nhưng động tác phía dưới không ngừng nghỉ “Lần này đến phiên

cô làm cho tôi tỉnh táo.”

Nói xong còn tăng nhanh động tác. Diệp

Chi cảm thấy mỗi lần bị anh tiến vào như hồn lìa khỏi xác, thân thể mềm

nhũn như nước. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô vuốt bắp thịt của người đó,

trong thoáng chốc chợt nghĩ: Thuốc giải này quá mạnh và hung hãn rồi.

Buổi tối hoang đường đó, cô và một người đàn ông không rõ mặt đã làm chuyện

thân mật nhất trên thế giới. Mới bắt đầu cô không có thần trí, chỉ muốn

hóa giải lửa dục khắp người, nhưng khi tỉnh táo lại thì bản thân vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Cơ thể Diệp Chi run rẩy từ từ rời khỏi lồng

ngực của người nọ, rón rén đứng dậy từ dưới đất, dùng tốc độ nhanh nhất

có thể mặc quần áo tử tế mở cửa bỏ chạy.

Gió đêm hè mang tới một

mùi vị ướt át phà vào mặt cô, đèn neon trên đường lóe lên. Đêm đã khuya

nên người đi đường không nhiều lắm, cả người Diệp Chi vô cùng đau đớn,

nhưng chỉ có thể cố gắng đi bình thường, không lộ ra dáng đi quái dị.

Đi đến mấy tiệm thuốc nhưng đều đóng cửa. Đúng vậy, đã trễ thế này thì còn nơi nào có người buôn bán. Diệp Chi vừa đi nước mắt vừa rơi, vì biết

mình đã đánh mất lần đầu tiên, còn cả gan chủ động tiến tới.

Quẹo trái ngay đầu đường chợt nở nụ cười, có một tiệm thuốc nho nhỏ đập vào

mắt, Diệp Chi nhanh chóng vọt vào đưa tiền mua thuốc tránh thai. Trong

lúc bối rối nên không chú ý thuốc này vốn là phải gọi thuốc dưỡng thai,

trên hộp còn in chữ “Mẫn Đình” .

Hai viên thuốc rơi xuống bụng,

Diệp Chi rốt cuộc cũng hơi yên tâm. Buổi tối này coi như là cô có một

giấc mộng hoang đường, tỉnh lại sẽ quên hết mọi thứ. Nhưng cô không nghĩ tới, số mệnh đã được ông trời sắp đặt sẵn, dù có làm bất kỳ chuyện gì

thì cũng không thay đổi được nó.

Nên vào một ngày bảy tháng sau, Diệp Chi đang trong cơn đau nhức nghênh đón kỷ niệm hoang đường kia: Hoàn Tử.

Khi đó mỗi lần nhìn thấy Hoàn Tử, cô cũng sẽ nhớ tới lúc người nọ thân mật ở bên tai cô lẩm bẩm, thời gian trôi qua càng lâu thì càng rõ ràng.

“Đây là lần đầu tiên của tôi.” Cắn răng nghiến lợi.

“Cô gái này thế nào mà lại. . . . . . Mãnh liệt như vậy.” Tình dục cuồn cuộn.

“Nói cho tôi biết, cô tên là gì. Nói. Nói mau.” Dừng một lát, thấy cô không

đáp, lại đổi thành một giọng điệu nũng nịu “Nói đi, chúng ta cũng đã

thân mật như vậy rồi.”

Cô lúc ấy đại não đang hỗn độn sao có thể trả lời tất cả vấn đề của anh ta. Sau này nghĩ lại mới từ từ nhớ lại những lời này.

Đã muộn, tất cả đều đã muộn, cô không biết anh là ai, anh cũng không biết

cô là người nào, ngay cả bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất và cô đã

sinh cho anh một đứa con trai.

Đã nhiều năm như vậy, anh có lẽ đã kết hôn rồi, có lẽ cũng giống như cô không muốn nhớ đến chuyện đêm đó.

Nhưng. . . . . . Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận, cô đối với anh. . . . . . Nhưng thật ra thì cô cũng có một chút tình cảm. Editor: Băng

Sau khi có ba, Hoàn Tử bắt đầu cảm thấy rất tuyệt, ba sẽ dạy cậu học

Taekwondo, sẽ cùng với mẹ đi họp phụ huynh cho cậu, còn có thể len lén

dẫn cậu đi ăn KFC.

Nhưng dần dần, Hoàn Tử cũng không còn vui vẻ

nữa. Ngày trước chỉ có cậu và mẹ, mỗi ngày trong mắt mẹ cũng chỉ có một

mình cậu, còn có thể ôm cậu ngủ, thương yêu cậu.

Nhưng bây giờ ba tới, chẳng những ban ngày quấn mẹ, quá đáng hơn buổi tối cũng không cho cậu ngủ chung với mẹ. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Coi như cậu vẫn cố bám trên

giường mẹ thì sáng ngày hôm sau tỉnh lại cũng ở trong phòng của mình.

Hoàn Tử đang cầm bản vẽ mẹ mới mua cho cậu ngồi ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn trề ra (*hành động bĩu môi).

“Chi Chi, tối nay ăn cơm với cái gì?” Tiếng mở cửa vang lên, Hoàn Tử biết là mẹ về nên để bản vẽ xuống, vừa định chạy tới đón mẹ thì bị ba vượt lên

trước.

Ba còn lấy lòng giúp mẹ cởi áo khoác, cầm ví da. Những cái này đều là việc hằng ngày của cậu mà. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử xị xuống, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Bình thường nếu như cậu


80s toys - Atari. I still have