Disneyland 1972 Love the old s
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323090

Bình chọn: 7.00/10/309 lượt.

không có thói quen ở chỗ này thay quần áo, sau này trước khi đưa cậu bé tới nên thay đồ xong xuôi cho cậu nhé.” Kỷ Lâm ở bên cạnh cầm một cái dây, đi đến trước mặt Diệp Chi, “Về phần dây này, tôi sẽ dạy cô thắt một lần trên người của cô nha, không có vấn đề gì chứ?”

“Không.” Diệp Chi gật đầu một cái, cũng rất cảm kích Kỷ Lâm quan tâm, “Cám ơn huấn luyện viên Kỷ.”

“Không có việc gì.” Kỷ Lâm trả lời cô một câu, xong cong người xuống ôm lấy hông của Diệp Chi, nói “Trước hết quấn quanh ba vòng, sau đó sẽ thắt, lúc thắt phải chú ý, là từ dưới lên trên, không phải từ trên hướng xuống, cũng rất nhiều người sẽ phạm sai lầm này, đừng xem không ra gì, phương pháp thắt sai lầm sẽ làm cho đứa bé lúc tập luyện không thoải mái.”

Anh ta nói lời này xong, dây cũng buộc lại rồi, anh thả tay xuống, muốn hỏi Diệp Chi đã hiểu ra chưa, bỗng cảm thấy dây thắt có chút lệch ra, liền duỗi cánh tay thắt lại một lần nữa. Đúng lúc này, Diệp Chi cũng đưa tay ra, tay hai người chạm vào nhau.

Bàn tay Kỷ Lâm cầm tay nhỏ bé của Diệp Chi bao ở trong lòng bàn tay, nhìn vào giống như là chủ động cầm tay của Diệp Chi. “Khụ, xin lỗi, tôi không cố ý.” Kỷ Lâm vội vàng buông tay ra, nhìn Diệp Chi cười ngượng ngùng.

“Không có việc gì, do tôi không cẩn thận.” Diệp Chi lắc đầu, cũng không để ý chuyện lúc nãy. Cô tháo dây đai bên hông ra, học cách Kỷ Lâm mới làm, quấn ba vòng rồi lại vòng từ dưới lên trên thắt lại. Sau rồi ngẩng đầu lên nói: “Huấn luyện viên Kỷ, tôi thắt như vậy có đúng hay không?”

Diệp Chi dáng người nhỏ nhắn, ngón tay cũng cực kỳ xinh xắn, đầu ngón tay đầy đặn có màu xanh nhạt. Ai nhìn thấy tay Diệp Chi , đều hỏi cô có biết đánh piano không.

Lúc Kỷ Lâm thấy cô cầm cái túi màu đen còn nghĩ cô làm người mẫu. Bây giờ thấy ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn của Diệp Chi thắt đai đen ở eo, càng nổi bật thêm làn da trắng của cô. Nhưng mà làn da trắng không hề yếu ớt mà trông hết sức đẹp và khỏe mạnh. Kỷ Lâm sửng sốt, đến khi Diệp Chi mở miệng hỏi anh, anh mới phản ứng.

“Đúng, chính là như vậy.” Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Về sau cứ như vậy thắt cho Hoàn Tử.”

Nói xong thì đi tới những học viên đang học trên võ đài, nói: “Tốt lắm, hôm nay dừng ở đây.”

“Huấn luyện viên cực khổ rồi.” Các học viên sửa sang lại đồng phục màu trắng, chắp tay cong người nhìn Kỷ Lâm với Bạch Kỳ chào một cái.

“Các bạn học cũng cực khổ rồi.” Kỷ Lâm với Bạch Kỳ cũng chào lại một cái, lúc này các học viên mới ra về.

Có mấy cô nữ sinh xinh đẹp sửa sang đồng phục thật chậm rãi, cố ý đi xung quanh Kỷ Lâm. Kỷ Lâm xem như không thấy cảnh tượng này, tới bên cạnh Hoàn Tử, dùng khăn lông lau mồ hôi cho cậu, hỏi: “Có mệt không?”

“Không mệt.” Hoàn Tử mới học Taekwondo hai ngày nhưng thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng nhớ tới lời nói của huấn luyện viên. Lúc nào cũng cố gắng nâng cao sức khỏe của bản thân, mắt nhìn thẳng giống như tư thế hành quân, nhìn Kỷ Lâm nói.

“Mẹ cháu tới đón cháu, mau về đi.” Anh xoa xoa đầu Hoàn Tử , bỗng muốn giữ đứa bé lại, dừng một lát, lại nói thêm một câu, “Sáng sớm ngày mai tới sớm, chúng ta cùng nhau chơi với Tiểu Hắc.”

Mắt của Hoàn Tử sáng lên, lại giả bộ không thèm để ý, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, trưng ra bộ dáng kiêu ngạo “Để cháu hỏi mẹ đã.”

“Được, vậy mẹ cháu đồng ý thì mai đến sớm một chút nha.” Kỷ Lâm ở phía sau Hoàn Tử phất phất tay, nhìn Diệp Chi dắt cậu về nhà, mới thu hồi ánh mắt lại nhìn lên võ đài.

Tiểu Hắc vừa thấy Kỷ Lâm nằm xuống, vội chạy tới, đưa đầu nhỏ nhìn Kỷ Lâm rồi nép vào người anh, cái đuôi thỉnh thoảng ve vẩy vào cằm Kỷ Lâm, làm cho anh ngứa ngáy.

Không nhịn được Kỷ Lâm đưa tay gãi gãi cằm Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thoải mái nheo mắt lại, theo tay Kỷ Lâm hơi ngẩng đầu lên, còn Kỷ Lâm phải cong người lên mới có thể gãi đầu Tiểu Hắc.

“Ngươi thật là biết hưởng thụ.” Kỷ Lâm cười mắng một tiếng, nhưng vẫn chịu đựng mệt nhọc gãi ngứa ngáy cho mèo nhà mình.

“Này, Kỷ Lâm, mấy ngày nay tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều đó.” Bạch Kỳ đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Lâm, nhéo Tiểu Miêu hai cái, nghiêng đầu nhìn Kỷ Lâm nói.

“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Kỷ Lâm liếc anh ta một cái, hỏi.

“Cậu xem, thái độ của cậu với Diệp Cảnh Thâm như vậy, người khác nhìn thấy còn tưởng rằng đó là con trai của cậu đó nha .”

“Đứa bé rất dễ thương nên muốn yêu thương thôi”

“Tớ nói cậu nè. Nếu thích đứa bé như vậy thì có thể nhận làm con nuôi. Nhận xong có thể ngày ngày yêu thương.”

“Cậu nhiều chuyện quá rồi đó nha.” Kỷ Lâm đứng dậy, đứng trước cái gương lớn sửa lại đồng phục bị xốc xếch, “Chỉ cần là trẻ con thì mình đều thích, chẳng lẽ trên đời này có bao nhiêu trẻ con thì đều là con của mình sao?”

“Không giống nhau.” Bạch Kỳ phản bác, chưa kịp nói câu kế tiếp, thì bị Kỷ Lâm ngăn lại.

“Chuyện của mình cậu đừng quan tâm, quan tâm bản thân cậu đi.” Kỷ Lâm cầm điện thoại di động lên quơ quơ, cười như không cười nhìn Bạch Kỳ, “Mẹ cậu tối hôm qua gọi điện thoại cho mình, muốn mình coi chừng cậu, đừng để cậu gặp gỡ những cô gái không đàng hoàng đó nha.”

“Cắt.” Bạch Kỳ khinh thường bĩu môi, “Mình như vậy đâu phải là lêu lổng, mà phải gọi