
n bồi bổ cơ thể một chút hay sao? Bạn của ba tôi bán hải sâm, có thể lựa cho một ít hàng tốt.”
Diệp Chi không phải là không biết tốt xấu, không hiểu nhân tình thế thái, nhưng Mạnh Trường Thụy thật sự không giống với những người khác.
Lúc Diệp Chi vừa mới bắt đầu viết văn, cái gì cũng không biết, lúc đó vô tình biết đại thần Mạnh Trường Thụy, từ đó anh ta rất hay chỉ điểm cho cô tránh khỏi một số khó khăn khi viết văn, nên cô viết văn vô cùng thuận lợi.
Diệp Chi rất cảm kích Mạnh Trường Thụy, nếu không có anh, khi đó ngay cả tiền sữa bột của Hoàn Tử chắc cô cũng không thể kiếm được. Mạnh Trường Thụy đối với cô mà nói vừa là thầy vừa là bạn, cả đời đều phải cảm kích anh ta.
Nhưng mấy năm trước, cô bỗng nhiên đi tham gia một buổi gặp mặt nhỏ với các tác giả, đó là lần đầu tiên cô gặp Mạnh Trường Thụy ở ngoài đời, từ đó tất cả đều thay đổi .
Mạnh Trường Thụy bắt đầu theo đuổi cô, liên tục chi tiền mua đồ cho cô, thậm chí liên tục bay qua thành phố C của Diệp Chi, chỉ để cùng cô ăn một bữa cơm.
Diệp Chi không muốn tiếp tục nợ tình cảm của Mạnh Trường Thụy, mình không thích anh ta thì không thể ỷ vào việc anh ta thích mình mà chiếm tiện nghi của anh ta được.
Nhưng Mạnh Trường Thụy lại không buông tha cô, dùng mọi cách để theo đuổi cô, làm cho Diệp Chi không biết phải đối xử với anh ta như thế nào.
“Không cần.” Nghe cô nói vậy, Mạnh Trường Thụy cười cười, “Khoảng một tuần nữa anh sẽ chuyển đến thành phố C ở một thời gian, lúc đó em đi ăn cơm với anh là được.”
“Cái... cái gì?” Diệp Chi cứ tưởng mình nghe nhầm, Mạnh Trường Thụy lại muốn qua đây? Anh…tại sao muốn bay hơn nửa Trung Quốc đến ở thành phố C?
“Ở một nơi lâu cũng cảm thấy chán.” Mạnh Trường Thụy hút một hơi thuốc, nhìn trời đã tối thui, “Hơn nữa anh cũng không thiếu tiền, nhà đã mua xong rồi, coi như là đầu tư.”
Dừng một chút, lại nói: “Em đừng căn thẳng như vậy. Nguyên nhân đến thành phố C ở cũng có phần của em, nhưng nguyên nhân chính là muốn đổi không khí một chút.”
Cúp điện thoại, trên mặt Diệp Chi lộ vẻ hơi phức tạp.
Mạnh Trường Thụy nói tuần sau anh ta sẽ chuyển đến đây, khi có thời gian rãnh Diệp Chi phải cùng anh ta ăn cơm mừng anh ta chuyển tới đây.
Diệp Chi đồng ý, nhưng trong lòng thật sự không muốn, người đàn ông này đã giúp cô vượt qua lúc khó khăn nhất trong cuộc đời, lúc cô sợ hãi, không nơi nương tựa anh ta đã giúp cô vượt qua, cũng đã theo đuổi cô ba năm, cho tới bây giờ cũng không có ý định buông tha, hôm nay lại vì cô dọn nhà đến đây.
Nói không cảm động là giả, trái tim làm bằng thịt mà. Cô cảm kích anh, tôn kính anh, nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ.
Diệp Chi ngã xuống giường, thở thật dài một cái, mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Hôm sau là thứ bảy, Diệp Chi không phải đi làm, nên dẫn Hoàn Tử đến võ đường.
Hôm qua Kỷ Lâm dặn Hoàn Tử đến sớm để chơi với Tiểu Hắc, cậu ăn cơm trưa xong thì ngồi không yên, thay đồ thật sớm nhưng lại không biết thắt đai lưng.
Tay cầm cái đai lưng màu trắng cứ đi theo phía sau Diệp Chi như cái đuôi nhỏ nhưng không mở miệng nhờ cô thắt giùm.
Diệp Chi không hỏi cũng biết con trai có ý gì, nhưng cậu cố chấp cầm sợi đai không nói một tiếng. Diệp Chi chỉ có thể lắc đầu rồi thắt đai lưng cho cậu, sau mới dắt đến võ đường.
Hoàn Tử muốn ở lại võ đường đến tận chiều, Diệp Chi bình thường không có thời gian chơi với con trai, nên hôm nay muốn ngắm con trai học Taekwondo.
Nhưng không thể cứ ngồi ở đó mà không làm gì đến tận chiều, nên cô mang máy tính theo. Hôm qua đã mở hội văn nhưng vẫn chưa có nhiều truyện, nhân cơ hội này cô có thể ngồi viết thêm một chút.
Hoàn Tử vừa đến võ đường thì chạy ngay đến bên Tiểu Hắc, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Kỷ Lâm, thúc giục anh lấy sữa bột dành cho mèo ra nhanh một chút.
Kỷ Lâm vuốt vuốt đầu nhỏ của cậu, tay đặt phía sau lưng lấy sữa bột đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc thấy được ăn, không chơi với Hoàn Tử, vội vàng chạy đến trước chén đựng đồ ăn của mình, đưa lưỡi màu hồng liếm đi liếm lại trong chén ăn của mình.
Tiểu Hắc đưa cả đầu đen vào chén ăn như sợ người khác giành ăn của mình. Ria hai bên mép cũng ướt sũng.
Hoàn Tử nhìn mê mẫn, không kiềm được ham muốn, đưa tay sờ nó, nhưng mới giơ tay chưa kịp chạm vào thì Kỷ Lâm đã cản lại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cậu, cười nói: “Tiểu Hắc đang ăn, lúc nó đang ăn nếu có ai sờ nó, nó sẽ nghĩ người đó giành đồ ăn của nó.”
Hoàn Tử cúi đầu liếc Tiểu Hắc đang ăn vui vẻ một cái, hơi mím môi, nhỏ giọng lầm bầm “Quỷ hẹp hòi. Ta..ta mà thèm giành ăn với ngươi hả?”
“Tiểu Hắc đói bụng lắm hả?” Nhìn chén ăn của Tiểu Hắc chỉ còn thấy đáy, Kỷ Lâm sờ sờ bụng Tiểu Hắc, thấy tròn như cái trống rồi, lấy cái chén ăn của nó đi, không để nó ăn nữa, rồi giải thích cho Hoàn Tử, “Tiểu Hắc rất đáng thương, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ, một mình lang thang khắp nơi, ngày ngày đều ăn không đủ no. Thật sự rất tội nghiệp”
Bị mẹ bỏ sao? Hoàn Tử sững sờ nhìn Kỷ Lâm, rồi lại nhìn Tiểu Hắc đang vui mừng quấn quýt dưới chân của anh ta. Khi cậu còn bé cũng từng nghe ông bà ngoại nói, mẹ không nên giữ lại cậu.
Nếu mẹ bỏ c