
ìn cái kia, bị Diệp Chi phát hiện rồi? Không đúng, mình xác định chỉ nhìn một cái, cô sẽ không biết đó chứ?
“Học xong dĩ nhiên là về nhà.” Bạch Kỳ đưa chân nhẹ nhàng đá Tiểu Hắc một cái, nhìn Kỷ Lâm một cái, giải thích “Hiện tại cũng đã bốn giờ hơn, Hoàn Tử học đã vượt nội dung một ngày, không trở về nhà ở lại chỗ này làm gì?”
“Nhưng cậu nhóc bình thường buổi tối mới về mà.”
“Đó là bởi vì bình thường không ai tới đón nó.” Bạch Kỳ liếc mắt, “Tớ nói cậu nha, coi như đứa bé kia đáng yêu đi nữa, cũng không phải là con trai của cậu, cậu có cần thiết phải độc chiếm người ta như vậy không?”
Kỷ Lâm vội vàng lên tiếng phản bác, “Tớ nào có. Tớ. . . . . . Tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút.” Anh thấy Bạch Kỳ định mở miệng nói tiếp, vội vàng cắt đứt lời anh ta, “Được rồi, buổi tối cậu đứng lớp nha. Tớ muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Bạch Kỳ kêu rên một tiếng, “Không phải chứ? Lại là tớ sao?”
“Không phải cậu thì là ai?” Kỷ Lâm cầm một cái quả đấm, khóe môi khẽ nhếch lên, “Nếu không chúng ta tập luyện một chút?”
“Không cần không cần.” Bạch Kỳ vội vàng lắc đầu, “Cậu đi đi, tự tớ một mình cũng có thể dạy được.”
“Cũng không tồi.” Kỷ Lâm khẽ cười một cái, khom lưng bế Hắc Miêu lên rồi đi ra khỏi võ đài.
“Hoàn Tử, con thích huấn luyện viên Kỷ hay huấn luyện viên Bạch?” trên đường Diệp Chi dắt con trai về nhà, trong lòng suy tính kỹ càng, hỏi thẳng con trai.
Cô cảm giác Kỷ Lâm có chút không đáng tin, một người đàn ông đã hơn ba mươi, còn có thể cùng Hoàn Tử chơi chung một chỗ, không có chút chững chạc, mặc dù xuất thân là quân nhân, nghe nói còn là Thượng tá, nhưng cô vẫn không yên tâm.
“. . . . . .” Hoàn Tử nâng bước chân ngắn đi thẳng về phía trước, nhưng không trả lời Diệp Chi.
“Nói cho mẹ nghe một chút đi, con không quan tâm đến mẹ, mẹ sẽ tức giận đó.”
Hoàn Tử hơi mím môi, do dự, nhưng vẫn xoay xoay vặn vặn phun ra ba chữ, “Huấn luyện viên Kỷ.” (trong hán việt là ‘Kỷ giáo luyện’ 3 chữ)
Hoàn Tử đưa ra đáp án làm Diệp Chi cảm thấy kinh hãi, cô tưởng Hoàn Tử sẽ nói huấn luyện viên Bạch, bởi vì dù là đá chân hay đơn giản là chạy khởi động, đều là Bạch Kỳ dạy Hoàn Tử , mà Kỷ Lâm, theo Diệp Chi quan sát buổi trưa cũng chỉ là dẫn Hoàn Tử chơi với mèo mà thôi, Hoàn Tử tại sao lại thích anh ta hơn Bạch Kỳ nhỉ?
“Là bởi vì huấn luyện viên Kỷ chơi với con sao?”
Hoàn Tử nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, cậu không biết nói đó là cảm giác gì, chỉ là rất thích huấn luyện viên Kỷ, thích anh ta sờ đầu mình, còn thích để cho anh ta ôm mình. Coi như anh không mang theo Tiểu Hắc để cùng mình chơi, mình cũng thích huấn luyện viên Kỷ.
Hoàn Tử lắc đầu, non nớt nói: “Con thích huấn luyện viên Kỷ.”
Tính nết do trời sanh với lại cũng có duyên với con trai, Diệp Chi cũng không tra cứu, chỉ nghĩ tính tình Kỷ Lâm chắc thú vị với con trai, không nói gì nữa, dắt Hoàn Tử về nhà.
Lúc sắp đến nhà, điện thoại trong túi xách vang lên, cầm lên nhìn, là Mạnh Trường Thụy.
“Chi Chi, hôm nay có rãnh không? Anh đến thành phố C rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Diệp Chi kinh hãi.
“Đúng vậy “ giọng nói Mạnh Trường Thụy có chút ý cười, “Nhà đã sửa xong lâu rồi, vẫn chưa tới là vì bên kia còn có chút chuyện. Sao ? Có phải rất vui mừng? Buổi tối có thời gian không? Ra ngoài ăn một bữa cơm thôi.”
Diệp Chi suy nghĩ một lát, hôm nay Hoàn Tử đã học xong Taekwondo, lát nữa quả thật không có việc gì, nên gật đầu đồng ý “Được, vậy tới chỗ cũ đi, anh đến trước chờ tôi...tôi lập tức đến.”
“Được.”
Diệp Chi cúp điện thoại, vội vàng vào nhà thu dọn đồ đạc, đã đến thời gian ăn cơm, cô không muốn làm cho Mạnh Trường Thụy đợi cô lâu quá.
Ngày hôm qua cô tan việc về nhà có mua mấy hộp hải sâm, vốn nghĩ gửi cho Mạnh Trường Thụy, nếu anh đã tới, vừa đúng có thể trực tiếp đưa anh.
Diệp Chi thích sự thoải mái, cũng không thay đồ, cầm hải sâm lên, nói với mẹ Diệp một tiếng chuẩn bị xuống lầu, mới vừa thay giày cao gót. Đã cảm thấy trên cánh tay có gì đó, cúi đầu nhìn, Hoàn Tử đang nắm thật chặt cánh tay của cô, “Mẹ, mẹ đi gặp chú Mạnh sao?”
Ba năm này, Mạnh Trường Thụy tới thành phố C không ít, cũng đã gặp Hoàn Tử nhiều lần, Hoàn Tử cũng biết anh.
“Đúng vậy, con ở nhà ngoan ngoãn, phải nghe bà ngoại với ông ngoại nha.”
“Con cũng muốn đi.” Hoàn Tử ngửa đầu nhìn Diệp Chi , trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng có một sự kiên quyết.
Diệp Chi bất đắc dĩ, nói “Đừng lộn xộn, mẹ đi ăn một bữa cơm rồi về ngay, con ở nhà đọc sách, mấy ngày trước mẹ mới mua cho con một bộ mười quyển sách không phải sao? Không biết chữ nào có thể hỏi ông ngoại.”
“Không.” Ai ngờ, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời lúc này lại cố chấp, tay nhỏ bé nắm thật chặt cánh tay của Chi , giống như sợ Diệp Chi chạy mất, “Con muốn đi.”
“Mẹ là đi ra ngoài làm việc, lần sau sẽ dẫn con đi.”
“Không.” Hoàn Tử kiên quyết lắc đầu.
Mấy năm trước, đứa trẻ còn nhỏ, người thích nhất trừ mẹ chính là chú Mạnh, bởi vì mỗi lần chú Mạnh tới đều mang cho cậu món cậu thích nhất, Ice Cream, nhưng có lẽ sắp tới sinh nhật sáu tuổi, Hoàn Tử cũng hiểu được nhiều chuyện hơn.
Cậu biết chú Mạnh nhất định là muốn làm ba của cậu, nhưng cậu không muốn c