
, chứ quyết không thay.
Mặt của Diệp Chi đỏ lên, giọng nói lại vừa nhẹ vừa nhỏ, như mèo nhỏ nhìn Kỷ Lâm nói, “Tôi...tôi không thay, anh thay đi, tôi đi ra ngoài chờ anh.”
Nói xong một câu, muốn đẩy cửa đi ra ngoài. Nhưng bước chân còn chưa có đi ra đã bị Kỷ Lâm đè bả vai xuống.
“Thay đi. Không thay lỡ bị cảm sẽ không tốt.” Anh giương mắt nhìn lên trên vách tường, bỗng nhiên thò tay tắt đèn phòng thay quần áo đi “Như vậy không thể thấy được, em mau thay đi.”
Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên tối hù, cảm xúc càng thêm mạnh mẽ. Tuy nói không nhìn thấy, nhưng tâm lý mới là cản trở, ở trước mặt người đàn ông có tình cảm đặc biệt đối với mình thay quần áo, Diệp Chi tự nói gan của cô còn chưa có lớn như vậy.
Nhưng cô chưa cự tuyệt lần nữa, Kỷ Lâm lại mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc cùng thay quần áo, hoặc đều không thay quần áo.”
Tại sao không thể có một người không thay? Diệp Chi còn chưa có hỏi câu đó, Kỷ Lâm đã đoán được ý của cô, tiếp tục nói: “Người bán hàng kia nghĩ chúng ta là vợ chồng, nếu anh đi ra ngoài, cô ta khẳng định cho là anh không muốn thay quần áo, vì để kiếm lời nhiều nên sẽ không để cho anh bước vào một lần nữa.”
Dừng một lát, thấy Diệp Chi không lên tiếng, âm thanh trở nên đáng thương “Chi Chi, mặc quần áo ướt sũng rất khó chịu, em sẽ không để cho anh cứ như vậy đi ra ngoài, đúng không? Đúng không?” Nói đến câu cuối cùng thì bắt đầu nũng nịu.
“Nhưng. . . . . .”
“Hơn nữa mỗi ngày anh còn dạy Hoàn Tử, nếu anh bị cảm, nói không chừng sẽ lây cho Hoàn Tử.”
Những lời nặng nề này đánh trực tiếp vào trong lòng Diệp Chi, cô khẽ cau lông mày lại, nếu Kỷ Lâm bị cảm thì mình cũng không cho Hoàn Tử đi học Taekwondo, Hoàn Tử chắc chắn sẽ không bị liên lụy, mà mình nhất định phải ngăn chặn tất cả cơ hội khiến con trai bị bệnh. . . . . .
Gương mặt của Diệp Chi nóng bỏng, hôm nay chẳng lẽ phải ở chỗ này thay quần áo hay sao? Không đúng, cô có thể đi ra ngoài. Cô không cần ở trước mặt Kỷ Lâm thay quần áo, cũng không cần nhìn anh thay quần áo.
Nhưng cô chưa kịp hành động, bên tai đã truyền đến tiếng cởi quần áo sột soạt. Trong lòng Diệp Chi cả kinh lui về phía sau một bước, “Anh...anh đang làm gì?”
“Cởi quần áo.” Kỷ Lâm nói hết sức đương nhiên, “Quần áo ướt mặc rất khó chịu.”
Diệp Chi nuốt nước miếng, “Anh...anh có thể nhìn thấy để thay đồ sao?”
“Có thể lần mò.” Kỷ Lâm thành thật trả lời “Rất dễ. Nếu không anh có thể dạy cho em lần mò? Đưa tay của em cho anh” Nói xong bắt lấy tay Diệp Chi.
“Không cần.” Đầu ngón tay chạm nhau, Diệp Chi kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng hất tay của Kỷ Lâm ra, biết rõ không nhìn thấy nhưng ánh mắt vẫn nhắm thật chặt , “Anh thay nhanh lên.”
Người này. Thế nào lại không biết xấu hổ. Diệp Chi cắn môi, đỉnh đầu suýt nữa bốc khói. Lúc này lại không thể mở cửa đi ra ngoài, thật đúng là. . . . . .
“Tốt lắm, tốt lắm, không nên gấp, anh đang cởi quần lót .”
“. . . . . . Anh. . . . . . Anh không mặc quần lót?” Diệp Chi bỗng nói lời trong lòng ra ngoài, sau khi nói xong, quả thật hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
“Ướt nên không mặc.” Có lẽ đã vào hoàn cảnh này nên Kỷ Lâm xấu hổ trước kia đã sớm chạy mất dạng, trả lời rất thoải mái.
“. . . . . .” Diệp Chi giựt giựt khóe miệng, người này thật đúng là tác phong phóng khoáng.
“Tốt lắm, anh đã thay xong, tới em đó.” Kỷ Lâm lục lọi một bộ quần áo rồi đưa cho Diệp Chi, “Nhìn thẳng về phía trước, anh chỉ em cách lần mò.” Dừng một lát, nói nhỏ thêm một câu, “Anh bảo đảm không có nhìn trộm, em thay nhanh đi.”
Diệp Chi nhận lấy quần áo từ trên tay anh thẹn thùng, đầu ngón tay đều phát run, người này làm sao lại có thể da mặt dày như thế chứ. . . . . .
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, ép buộc mình chấp nhận thực tế, trong lòng định thần chừng một phút rồi mới run rẩy lên tiếng nói: “Anh… không cho anh mở mắt.”
“Được…Được, anh bảo đảm không mở mắt.” Kỷ Lâm gật đầu như bằm tỏi. Trong lòng hồi hộp, Chi Chi chịu ở trước mặt anh thay quần áo, điều này nói rõ lên điều gì? Nói rõ tin tưởng mình.
Mình tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của cô. Mặc dù. . . . . . Trong lòng anh thật ra thì thật muốn phụ cô . . . . . .
Tay Diệp Chi run run tháo đai lưng, dùng răng cắn áo lót khô ráo ngăn ở trước ngực, hai tay nắm cổ của áo đầm, cong cánh tay lên thật nhanh cởi áo đầm ra. Nhanh chóng mặc áo sơ mi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ quần.
Sờ soạng mấy lần cũng không có sờ thấy, chỉ có thể nhờ Kỷ Lâm giúp đỡ, “Quần đâu?”
“Nơi này.” Kỷ Lâm ân cần đưa quần cho cô, dừng một lát, chợt nhăn nhó nói: “Chi Chi. . . . . . Quần áo ướt sũng hết rồi, cởi ra đi. Khụ khụ… Mặc không tốt.”
Đại não Diệp Chi oanh một tiếng, trong nháy mắt hiểu trong lời nói Kỷ Lâm ẩn hàm ý tứ gì. Người này thế nhưng lại muốn mình. . . . . .
Cô mắc cỡ thiếu chút nữa tìm một cái lỗ để chui vào, đầu óc nóng lên, trực tiếp đưa tay đẩy Kỷ Lâm, tức giận nói: “Anh tránh ra.”
@All: Nói thật là đang có dự định mở hố mới nên sẽ post chương liên tục để nhanh chóng lấp hố đến khoảng 50c thì mở hố mới. CÒn 10c cuối thì đan