XtGem Forum catalog
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323960

Bình chọn: 10.00/10/396 lượt.

nói: “Anh con hôm nay không có ở nhà.”

Vận khí này. . . . . . Kỷ Lâm thở dài nhìn sang Diệp Chi “Thôi, anh để xe ở nhà em rồi sẽ gọi taxi về nhà.”

“Cái gì mà gọi taxi.” Mẹ Diệp từ trên ghế salon đứng lên, hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Chi, “Mưa còn chưa dứt thì người nào dám ra đường, Kỷ Lâm, cậu nghe lời dì đi, cậu ở nhà của dì ngủ một đêm đi.”

“Mẹ.” Diệp Chi vội vàng mở miệng ngăn cản.

“Con câm miệng.” Mẹ Diệp rầy la Diệp Chi “Tiểu Kỷ đưa con trở về nhà dễ dàng sao ? Ở lại một đêm thì thế nào ?” Quay sang Kỷ Lâm thì lập tức đổi lại một khuôn mặt hòa ái “Tốt lắm, nghe lời dì tối nay ở lại đây. Tối nay ra đường quá nguy hiểm, nói gì thì dì cũng không thể để cậu về.”

“Nhưng trong nhà không có phòng trống.” Diệp Chi nhỏ giọng lầm bầm một câu.

Vừa lúc đó Hoàn Tử bị lơ là rất lâu nhỏ giọng chen vào một câu, “Mẹ, giường của con rất lớn.”

Còn bị con trai bán đứng. Diệp Chi khóc không ra nước mắt. Đứa nhỏ này ăn cây táo rào cây sung.

Mọi lý do đều đã dùng hết cũng không thể ngăn cản việc Kỷ Lâm ngủ lại tối nay. Diệp Chi cắn cắn môi đón nhận thực tế.

Kỷ Lâm toét miệng cười vui vẻ. Cùng Hoàn Tử mắt to trừng mắt nhỏ, không tiếng động khích lệ: Hoàn Tử. Làm tốt lắm, sau khi huấn luyện viên trở về nhất định sẽ có phần thưởng cho cháu. Được không !!!

Hoàn Tử: Tối nay có thể còn có sấm đánh. . . . . . Nam tử hán không thể để cho mẹ ôm, trước hết mượn huấn luyện viên Kỷ dùng một chút.

Bọn họ bên này vội vàng dọn dẹp phòng, mà ở trong bệnh viện cách đó không xa, Diệp Khung đi thăm một thủ hạ bị trọng thương, đang muốn rời khỏi bệnh viện thì gặp được một người đang đỡ vách tường từ từ đi về phía trước, Triệu Thanh Uyển.

Cô gái có thân hình thon thả, diện mạo thanh lệ dịu dàng rất xinh đẹp. Nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, hai chân run lên, nhìn một cái có thể biết ở bệnh viện làm cái gì.

Nhưng cô lại kiên trì đi về phía trước, dù mỗi lần chỉ bước được một bước nhỏ nhưng không có dừng lại.

Ánh mắt Diệp Khung bị hấp dẫn, ma sai quỷ khiến thế nào lại đi tới trước mặt Triệu Thanh Uyển, “Có cần tôi giúp một tay không?”

Triệu Thanh Uyển nhìn anh một cái “Không cần.”

“Bạn trai cô đâu?”

“Chạy trốn.”

“Bạn bè cô đâu?”

“Không có.” Triệu Thanh Uyển cười lạnh. Người này thật là khó hiểu, nhìn không giống người tốt, không ngờ lại tốt bụng như vậy.

“Tôi đỡ cô ra khỏi bệnh viện.” Diệp Khung vươn tay đỡ Triệu Thanh Uyển lại nói thêm một câu “Chỉ tiện tay mà thôi.”

Không có bất kỳ người nào có thể dựa vào, bất cứ việc gì đều chỉ có thể dựa vào bản thân. Diệp Khung nhìn cô gái trước mắt bỗng nhớ đến mình, kể từ khi ông bà qua đời thì mình cũng như vậy, không có người nào để dựa vào. Cha mẹ tuy không phải cố ý bỏ anh, nhưng bị vứt bỏ sáu năm, tâm lý của anh có ảnh hưởng rất lớn, anh cũng không có cách nào đối với bọn họ thân mật hơn.

Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Khung. Một hồi lâu sau nở một cười “Cũng tốt, làm phiền anh rồi.”

“Đừng khách sáo.” Gương mặt Diệp Khung lạnh lùng tiến lên một bước, dễ dàng bế Triệu Thanh Uyển lên.

Bên ngoài mưa to không ngớt, sắc trời tối tăm, ban đêm so với bình thường tới sớm hơn nhiều, một cơn mưa to trong ngày hè cơ hồ làm cho người ta thở không nổi. Phàm là đàn ông thì trong xương đều có chủ nghĩa đàn ông, nhìn thấy cô gái nhu nhược tâm lý ít nhiều cũng sẽ có ý nâng niu bảo vệ.

Diệp Khung quanh năm ở trên giang hồ, đương nhiên không có tính tình đau xót người khác nhưng bỗng nhiên Triệu Thanh Uyển xuất hiện gợi lên yêu thương trong lòng anh mà thôi.

Anh trời sinh cố chấp mà quật cường luôn không tuân theo lẽ thường. Đại đa số đàn ông đều thích cô gái ngây thơ nhà lành, Diệp Khung cố tình thích loại cô gái quả cảm kiên cường, cô gái nói một không nói hai.

Năm nay Diệp Khung đã ba mươi hai tuổi, nghề nghiệp không phải là tốt nhưng tướng mạo của anh rất được, những cô gái mê mẫn khuôn mặt này của anh đếm không xuể. Diệp Khung không phải Kỷ Lâm, trong đầu cũng không có đạo đức khuôn mẫu. Đối với phụ nữ thì không cự tuyệt, chỉ cần xinh đẹp đi ngủ là được.

Nhìn lại thì ngay cả tên của người ta cũng không nhớ được, qua nhiều năm cô gái vì anh đau lòng, rơi lệ, thậm chí nạo thai sợ rằng một tay cũng đếm không hết, vậy mà anh lại không buồn quan tâm.

Lòng của Diệp Khung cứng rắn lạnh lẽo rồi lại rỗng tuếch, cái gì cũng không chứa nổi. Vậy mà hôm nay, bóng dáng Triệu Thanh Uyển mặt mày trắng bệch vịn tường từng bước một đi về phía trước, trong lúc lơ đãng đã xâm nhập trong mắt của anh đánh tới trái tim anh.

Nhất là cô gái đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đối mặt với mình không chút yếu thế, bình tĩnh sắc bén, một chút cũng không vì tình huống trước mắt của bản thân mà rơi vào thế hạ phong.

Diệp Khung dừng xe ở nơi Triệu Thanh Uyển đã chỉ, những tia sáng kỳ dị liên tiếp rơi vào mắt.

“Cám ơn, đã đến nhà tôi rồi.” Triệu Thanh Uyển tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.

Nhưng chân trước mới vừa xoải ra khỏi xe cổ tay đã bị Diệp Khung bắt được. Giọng đàn ông trầm thấp ở trong bóng đêm đen càng nghe có vẻ êm tai, trừ đi sự lạnh lẽo thì mang tới chút kích thích “Tên của cô cùng s