
ính thức nào cả. Nếu như không phải là người đẹp của khối,
người đẹp của khoa, người đẹp quyến rũ nhất thì cũng là người đẹp thanh
thuần, người đẹp phù hợp nhất với hình mẫu bạn gáu lí tưởng. Thật trùng
hợp là, cô gái với giọng nói ngọt như đường phèn kia lại chính là người
được bầu chọn cho hình mẫu ấy, chính là mẫu bạn gái lí tưởng của tất cả
các chàng trai.
Vẻ ngoài xinh đẹp ngọt ngào lại thanh thuần động lòng người, dịu dàng lễ phép, ôn nhu hiểu chuyện, quả thật chính là
kiểu người sinh ra để được cưng nựng. Vì vậy, những người theo đuổi cô
ta xếp cả hàng dài, những người hâm mộ cô ta thì không phải nói, không
chỉ nam sinh yêu thầm nhiều vô kể mà các nữ sinh khác cũng rất có cảm
tình. Cũng chính vì thế, việc Lâm Vũ từ chối ý tốt của cô ta trước mặt
tất cả đã khiến cho toàn thể đám người kia cảm thấy bất bình, đồng loạt
kêu gọi tẩy chay Lâm Vũ. Nếu như để đặt hai người lên cán cân, một người là thiên thần trong lòng họ, một người là kẻ vừa tầm thường lại xấu xí, phần thắng nghiêng về bên nào không cần nói cũng biết. Kể từ đó, Lâm Vũ chính thức mang bên mình biệt danh " kẻ quái dị", đi kèm theo còn có n
tính từ tiêu cực khác.
Lâm Vũ cô là một người lạnh nhạt, nhưng
không phải là một kẻ vô tình vô nghĩa, không hiểu đạo lí. Nếu như ngày
hôm đó giúp cô là một người khác, cô sẵn sàng đón nhận. Còn nếu như là
cô ta thì đáp án không cần phải nghĩ chính là không bao giờ. Trên đời
này nếu như tất cả mọi người đều chết hết, cô cũng sẽ không cần cô ta
giúp.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Nhiều khi Lâm Vũ
thật sự không hiểu, sân trường rộng như vậy, sao cô ta vẫn có thể xuất
hiện trước mặt cô được chứ. Vẫn là một chiếc váy màu hồng nhạt nhẹ
nhàng, chiếc áo len màu trắng mỏng khoác bên ngoài vô cùng thích hợp với ngày thu se lạnh, cũng vô cùng hợp với khí chất thanh thuần của cô ta.
" Diệp Tuyền, cậu nhìn xem, là kẻ quái dị lần trước đúng không. Thật ngứa mắt ah"
Một đám bạn đi bên cạnh cô ta, khi nhìn thấy Lâm Vũ thì liền chỉ chỉ chỏ
chỏ vô cùng khinh thường bất mãn. Cô ta thì vẫn giữ ngoài mặt nụ cười
hiền lành ngây thơ, thậm chí còn tỏ ý không vui khi bạn bè nhắc đến Lâm
Vũ như vậy
"Linh Na, đừng nói người ta như vậy"
" Tuyền, câu quả thực quá mức thiện lương"
Thiện lương. Hừ. Lâm Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, ngoài mắt trong mắt
đều là khinh thường. Cô thật không ngờ sự giả tạo cũng có thể di truyền
hoàn hảo đến như vậy đấy.
Diệp Tuyền. Đúng vậy. Cô ta là cô con
gái yêu quí của người đàn ông kia, cũng là người mà Lâm Vũ cô đáng nhẽ
nên gọi một tiếng " em gái", thật mỉa mai làm sao.
" Tuyền. Cậu nhìn kìa. Hôm nay anh ấy đến trường. Oa. Thật là suất ah"
Diệp Tuyền kia nghe cô bạn nói vậy, ánh mắt dõi về một phía, hai gò má bỗng
dưng đỏ ửng, hai cánh môi cũng khẽ mím lại, đúng một bộ dáng e thẹn khi
gặp người thương. Chỉ một lúc cân nhắc, cô ta liền nhanh nhẹn nhấc váy
lên hướng về một phía mà đi tới, trong mắt đều là tia yêu mến hâm mộ.
Lâm Vũ cũng là tò mò liếc nhìn một cái, nhưng ngay sau đó lại đứng yên tại
chỗ không dịch chuyển. Anh.... hôm nay cũng đến trường sao?
Anh, hôm nay cũng đến trường sao?
Lâm Vũ nhẹ kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng xuống, che đi ánh nhìn
chăm chú hướng về một phía, khóe môi bất giác mỉm cười. Xa xa là một tổ
hợp vô cùng nổi bật xuất chúng, ba nam một nữ, khi bọn học vừa mới xuất
hiện trên sân trường liền thu được tất cả sự chú ý của những người xung
quanh. Một cặp sinh đôi cao trên 1m8 vô cùng tuấn tú đi sát ngay cạnh
nhau, một người thì không ngừng nở nụ cười còn người bên cạnh lại luôn
giữ vẻ mặt cứng ngắc lạnh lùng như cương thi. Người con gái đi bên cạnh
với một đầu tóc dài tới eo, uốn thành từng lọn xoăn to màu nâu hạt dẻ,
dáng người uyển chuyển quyến rũ trong chiếc áo da màu đen bó sát và
chiếc quần đen cạp cao, một bộ quần áo màu đen tuyền không chỉ tôn lên
làn da trắng nõn như sứ, hơn nữa lại làm nổi bật khí chất khỏe khoắn
trung tính đầy sức hút.
Ba người mang một phong cách, một khí
chất khác nhau, tuy nhiên không những không tạo cảm giác bất đồng bài
xích mà còn vô cùng hòa hợp ăn ý tạo nên một mĩ cảnh vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là không khó để nhận ra cả ba người họ đều đi sát bên cạnh một chàng trai ở giữa, vây lấy anh, dường như anh chính là trung tâm của bọn
họ...
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản lại sạch
sẽ, trầm lặng, cả người chăm chú nhìn về phía trước, bước chân đều đặn
lại nhịp nhàng. Một đầu tóc đen hơi rủ xuống trán, một vài sợi còn xẹt
qua sống mũi cao thẳng, che đi một tia đạm bạc trong mắt. Rõ ràng là
trời mùa thu không có lấy một ánh tịch dương, rõ ràng trên khuôn mặt vẫn là vẻ đạm mạc xa cách đến nghìn dặm, vậy mà không hiểu sao cô luôn có
cảm giác xung quanh anh lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vậy, giống như
một thiếu niên bước ra từ bức tranh thủy mặc ngày xưa, khiến người ta
không tự chủ mà bị anh hấp dẫn
Bốn người vừa cười nói vừa đi đến
phía trước, bước chân cũng thong thả chậm rãi. Chỉ là đột nhiên một
giọng nói ngọt ngào mang lên bên tai, khiến