
hông cho tôm vào mì.
Bây giờ thì hay rồi, bát mì trước mặt có nhiều tôm như vậy, nếu như cô
theo thói quen gắp ra, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ. Không hiểu sao cô luôn có linh cảm là anh đang biết cái gì đó, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng
linh cảm của cô thường rất chuẩn. Cô nhìn anh đang nhìn chằm chằm vào
cô, hít sâu một hơi rồi bắt đầu ăn, chậm chạp gắp một con tôm bỏ vào
mồm, không nhai liền nuốt xuống, một con lại một con ăn sạch. Anh nhìn
cô ăn như vậy, nhíu nhíu mày rồi mới bắt đầu động đũa. Hai người cứ như
vậy ăn mì, không ai nói với ai câu nào, một người thì vô cùng tao nhã,
một người thì ăn như bị bỏ đói ba năm. Sau khi giải quyết hai phần ba
bát mì, cảm giác buồn nôn trào lên tận họng, Lâm Vũ vội vàng bỏ đũa
xuống, cầm lên một tờ giấy lau miệng, cố gắng thật chậm rãi mà nói với
anh.
"Hôm nay... cảm ơn anh. Tiền mì để tôi trả, tôi còn có việc, đi trước".
Cô nói xong rồi chạy đến quầy trả tiền, đến khi bước ra khỏi quán thì vội
vã lao như bay, anh không đuổi theo cô, cũng không ngăn cô lại, ánh mắt
màu hổ phách nhìn bóng lưng của cô, sâu không thấy đáy, môi mỏng mím
chặt lại.
Lâm Vũ cứ thế chạy một mạch đến một nơi hoang vắng,
không nhịn được nữa nôn ra hết tất cả những gì vừa ăn, cổ họng vừa ngứa
lại vừa rát. Xong rồi. Xong thật rồi. Cậy mạnh làm gì chứ, bây giờ toàn
thân đều khó chịu. Cứ mỗi lần cô ăn hải sản, toàn thân không phát sốt
thì cũng nổi mẩn, có lần anh hai còn phải đưa cô vào viện truyền nước
suốt một đêm. Cũng may lucd nãy cô móc họng nôn ra được hết, hi vọng sẽ
không có vấn đề gì nữa. "Khụ, khụ"
Lâm Vũ sờ sờ trán, nhiệt độ nóng hổi qua lòng bàn tay truyền tới khiến cô
nhíu mày lại. Nóng quá, chẳng lẽ lại sốt rồi. Tối hôm qua về tới nhà
liền nhanh chóng uống thuốc, ban đêm ngoài việc bao tử có khó chịu một
chút thì cũng không có biểu hiện gì khác, cũng không có mẩn đỏ, sao buổi sáng dậy lại sốt rồi chứ. Sao đầu lại đau thế này. Lâm Vũ nhìn xung
quanh một hồi, đã đến trường rồi, chẳng lẽ lại về sao. Xem ra mấy tiết
sau đành phải xin nghỉ vậy.
"Bạn học này, xin dừng bước một chút"
Một giọng nói ngọt ngào lại quen thuộc vang lên bên tai khiến cho Lâm Vũ
không khỏi ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người tới là ai liền không
nhịn được nhíu mày lại, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần
"Có việc gì?"
"Lâm Nhiên, bạn đi theo tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói"
Lâm Vũ nhìn thấy bóng lưng yểu điệu của người đằng trước, mày nhíu chặt
hơn, bất đắc dĩ phải theo sau. Nói chuyện, giữa cô với cô ta thì có
chuyện gì mà nói cơ chứ.
Lâm Vũ theo chân cô ta đến phòng tập
của trường, trường có một bể bơi lớn để cho sinh viên học bơi, bên cạnh
là chỗ học thể dục, chỗ này ngoại trừ thời gian học thì không có mấy
người ra vào, hiển nhiên cô ta đã chọn thời điểm tốt, khá là vắng vẻ.
"Diệp Tuyền, cô rốt cuộc là muốn nói chuyện gì"
Diệp Tuyền nhìn Lâm Vũ trước mặt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu đơn
giản, một chiếc quần bò kiểu cũ, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai trắng, ngũ quan nhạt nhòa, trong lòng cô ta liền vui vẻ, nở nụ cười mà
cô ta coi là dễ gần nhất rồi mở miệng
"Bạn học Lâm Nhiên, mình nghe nói bạn với học trưởng Trình là có quan hệ, có phải như vậy không ah"
Giọng nói của cô ta khả ái lại hiền hòa, rõ ràng rất dễ khiến cho người ta
cảm thấy dễ chịu, nhưng không hiểu sao Lâm Vũ chỉ cảm thấy muốn nôn,
không nhịn được nhếch mép cười nhạt. Thì ra là vì truyện của anh hai mới tìm đến cô, là do quá nóng ruột, không nhịn được lộ nguyên hình rồi
sao?
"Có thì sao, mà không có... lại như thế nào?"
Lâm Vũ
lạnh lùng đáp lại, nhìn chăm chú vào cô ta, trong mắt không hề che giấu
sự xem thường lẫn ghét bỏ, ngoài ghê tởm, vẫn chính là ghê tởm.
"Bạn học, mình cũng là nghĩ cho cậu thôi. Gần đây trong trường xuất hiện mấy tin đồn không hay đều nhắm vào cậu... hơn nữa... tối hôm qua, mình còn
gặp hai người cùng ăn cơm. Nếu như là mình thì không sao, là người khác
nhìn thấy, lại thêu dệt linh tinh, đối với cậu và cả học trưởng đều
không tốt"
Ha, là cô ta nhìn thấy thì không sao, hay phải là
người như cô ta ngồi ăn với anh hai thì mới không có ai dị nghị. Chuyện
của cô, từ khi nào đến lượt cô ta phán xét rồi chứ.
"Chuyện của
tôi, không cần cô phải xen vào. Nếu như hẹn tôi để nói mấy chuỵen vớ vẩn như vậy, xin phép, tôi không có rảnh... khụ khụ"
Cô ho một tràng dài khó chịu, cổ họng đau buốt nói một câu rồi định quay lưng đi, đầu
nhức không chịu nổi, lại có chút quay cuồng, cả người nóng bừng như ở
trong lò lửa, thậm chí cô còn cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt
mình. Không ngờ cô vừa mới quay lại đã nghe thấy giọng nói the thé của
người đằng sau, so với giọng nói ngọt ngào lúc trước chính là khác nhau
một trời một vực.
"Lâm Nhiên, cô đứng lại đó cho tôi"
Ah,
không nhịn nổi nữa sao, ngày nào cũng đóng kịch như vậy, thật sự không
mệt ? Lâm Vũ từ từ quay người lại, nhìn người trước mặt vì tức giận mà
khuôn mặt méo mó, đâu còn chút nào phong vị thục nữ ngọt ngào như lúc
trước. Cô ta lúc nào cũng đeo trên mặt mình cái bộ dạng giả dối như vậy