Polly po-cket
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 10.00/10/416 lượt.

của chúng ta là một nhóm nhỏ các công nhân vũ trang nghèo nàn, nhờ sự khôn khéo, dựa vào địa hình và một tinh thần không đầu hàng giản đơn đã giành phần thắng trước một đội quân xâm lược nước ngoài. Những điều tương tự cũng đã được ghi nhận ở Việt Nam.”

“Nhưng hai sự kiện xảy ra ở hai thế kỷ khác nhau,” Andelaide Compton nói.

“Tôi biết điều đó,” Tôi nói, hơi quá gay gắt. “Tôi cảm thấy rằng giảng dạy theo chủ đề chứ không chỉ đơn thuần theo dòng thời gian là cách nên làm. Trong một số trường hợp.”

“Cô muốn dạy một lớp có tên là’ Lạm dụng quyền lực’?” Randall Withington, người đã từng là thượng nghị sĩ đại diện cho bang chúng tôi một thời gian trước, hỏi. Khuôn mặt vốn đã hồng hào của ông dường như vằn lên hơn một chút so với bình thường.

“Tôi nghĩ đó là một khía cạnh vô cùng quang trọng của lịch sử, thế nên, vâng,” tôi nói, bên trong co rúm vì sợ hãi. Thượng nghị sĩ Withington đã bị bãi chức do bị buộc tôi tham ô và, hic, lạm dụng quyền lực.

“Chà, tất cả những ý này đều rất thú vị,” Hunter Graystone II, là cha của Hunter IV và là cựu học sinh của trường Manning nói. Ông ra dấu về phía tập tài liệu năm mươi tư trang của tôi – chương trình giảng dạy cho cả bốn năm, các khóa học cần có, các môn học tự chọn, các học phần, ngân sách, các chuyến đi thực tế, gợi ý về đội ngũ nhân viên, các chiến lược giảng dạy, vai trò của phụ huynh, sự kết hợp của chương trình giảng dạy lịch sử với các môn khác. Tôi đã mã hóa có màu tệp tài liệu đó, bao gồm hình ảnh, biều đồ, đồ thị, in ra và mang ra tiệm Kinko để đóng. Ông Graystone còn chưa mở nó ra. Khốn thật. Tôi đã cho Hunter một điểm B trong bài kiểm tra giữa kỳ (xin nói với bạn là khá công bằng) và ông Graystone đã nhắc nhở tôi về chính chuyện đó khi tôi giới thiệu bản thân nữa giờ trước. “Sao cô không tổng kết lại mọi thứ cho chúng tôi nhỉ, cô Emerson?”

Tiến sĩ Eckhart nhìn lên – không ngủ gật, ơn trời – và gật đầu nhẹ khuyến khích tôi.

“Được ạ,” tôi nói, cố gắng mỉm cười. “Tóm gọn lại thì nó thế này.” Hít một hơi thật sâu, tôi quyết định đem ra hết những gì mình có, không quan tâm tới những khán giả mặt đờ đần nữa. “Tôi muốn học sinh Manning hiểu được tác động của lịch sử tới tình trạng hiện tại của chúng ta. Tôi muốn quá khứ sống dậy với các em, để các em biết trân trọng những hy sinh đã giúp chúng ta có được ngày hôm nay.” Tôi nhìn quanh lần lượt vào từng thành viên hội đồng, buộc họ phải cảm nhận tình yêu của tôi dành cho môn học. “Tôi muốn học sinh của chúng ta học được từ quá khứ bằng một cách sâu sắc hơn nhiều so với việc chỉ ghi nhớ ngày tháng. Tôi muốn các em cảm nhận được rằng cả thế giới đã thay đổi thế nào vì hành động của một người, dù đó là việc Henry VIII tạo ra một tôn giáo mới hay Tiến sĩ King đứng lên kêu gọi quyền bình đẳng trên những bậc thềm của Đài tưởng niệm Lincoln.”

“Thế Tiến sĩ King là ai?” Adelaide hỏi, mặt rất nghiêm túc.

Tôi há hốc miệng. “Martin Luther King con? Nhà hoạt động dân quyền?”

“Tất nhiên. Được rồi. Tiếp tục đi.”

Hít một hơi điềm tĩnh, tôi tiếp. “Vậy, rất nhiều trẻ em ngày nay thấy chúng không liên quan gì tới ngay cả quá khứ gần, không gắn kết gì với các chính sách của đất nước mình, sống trong một thế giới có quá nhiều điều lôi kéo sự chú ý khỏi những hiểu biết thực sự. Tin nhắn, trò chơi điện tử, tán gẫu trên mạng… tất cả những cái đó đều khiến lũ trẻ xa rời việc thực sự sống trong thế giới này và hiểu về nó. Những đứa trẻ này cần phải thấy chúng ta đã ở đâu và làm thế nào chúng ta tới được đây. Các em phải thấy! Bởi vì chính quá khứ của chúng ta quy định tương lai của chúng ta – với tư cách các cá nhân, một quốc gia, cả thế giới. Các em phải hiểu quá khứ, bởi vì các em chính là tương lai.”

Tim tôi đập thình thịch, mặt nóng bừng, tay run lên. Tôi hít một hơi run rẩy và gập hai bàn tay đầy mồ hôi vào nhau. Tôi đã nói xong.

Không ai nói gì. Không một lời nào. Không gì cả, và không phải theo hướng tích cực. Không, cũng công bằng khi nói vẫn có những tiếng dế râm ran.

“Vậy… cô tin rằng bọn trẻ là tương lai của chúng ta.” Theo nói, cố nén cười.

Tôi nhắm mắt thật nhanh. “Phải,” tôi nói. “Đúng thế. Hy vọng các em sẽ có khả năng suy nghĩ khi số phận kên tiếng kêu gọi các em hành động. Vậy đấy.” Tôi đứng dậy và thu dọn giấy tờ. “Rất cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian.”

“Rất… thú vị,” Adelaide nói. “Ờ… chúc may mắn.”

Tôi được đảm bảo rằng tôi sẽ được thông báo nếu được lọt vào vòng sau. Họ đang, tất nhiên, tìm kiếm bên ngoài Manning, abcxyz, vân vân và vân vân. Để lọt được vào vòng sau, cơ hội của tôi rất mong manh. Mong manh là xét trường hợp tốt nhất rồi đấy.

Rõ ràng, lời lẽ trong bài phát biểu nhiệt huyết của tôi đã lọt ra ngoài, vì khi tôi tình cờ gặp Ava chiều muộn hôm rồi trong phòng giáo viên của Lehring, cô ta mỉm cười ẩn ý. “Chào Grace,” cô ta nói. Chớp… chớp… đây rồi… và, phải, chớp cái thứ ba. “Phần thuyết trình của cô với hội đồng thế nào?”

“Tốt lắm,” tôi nói dối. “Rất tích cực.”

“Tốt cho cô,” cô lẩm bẩm, vừa rửa cốc cà phê vừa hát. “Tôi tin bọn trẻ là tương lai của chúng ta... hãy dạy chúng thật tốt và