Old school Easter eggs.
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324154

Bình chọn: 8.00/10/415 lượt.

để cho chúng dẫn đường…”

Tôi nghiến răng. “Phần của cô thì thế nào, Ava? Cô nghĩ cái áo lót nâng ngực sẽ vẫy gọi hội đồng ủng hộ cho cô không?”

“Ôi, Grace, tôi thấy thật tiếc cho cô,” cô ta nói, rót thêm cho mình một tí cà phê. “Núi đôi của tôi không phải là thứ họ thích, cưng ạ. Là cách tôi cư xử với mọi người. Dù sao thì. Chúc may mắn nhé.”

Đúng lúc đó, Kiki thò đầu vào cửa. “Grace, rảnh chút không? Ô, chào, Ava, cô khỏe chứ?”

“Tôi rất tuyệt, cảm ơn,” Ava hơi thì thầm. Chớp. Chớp. Và chớp nữa.

“Cậu ổn chứ?” Kiki hỏi khi tôi vào sảnh và đóng cánh cửa phía sau lại.

“Thực ra thì chán đời lắm,” tôi nói.

“Chuyện gì vậy?”

“Bài thuyết trình của tớ không được tốt lắm.” tôi thừa nhận. Tất cả những công tác chuẩn bị co về thành một bài hát của Whiney Houston – đầy nhiệt huyết và toàn cảm xúc. Trong lòng đầy chán nản phẫn uất, tôi nghẹn ngào nước mắt.

“Tớ rất tiếc, nhóc.” Cô vỗ vỗ lên tay tôi. “Nghe này, cậu có muốn tới buổi khiêu vũ dành cho người độc thân của Julian tối thứ Sáu hay không? Rũ mấy cái rắc rối đó ra khỏi đầu? Tớ vẫn chưa gặp được ai cả. Chúa biết vì sao. Tớ vẫn đang thử những phương pháp của Lou như thể chúng được gửi xuống từ núi Sinai đây, cậu biết không?”

“Kiki, cái lớp đó thật ngu ngốc, cậu không nghĩ thế à? Cậu thực sự muốn lừa một anh chàng hẹn hò với cậu bằng cách đóng giả một người không phải là mình ư?”

“Còn cách nào khác à?” cô hỏi. Tôi thở dài. “Được rồi, được rồi, tớ biết. Nhưng hãy đến buổi khiêu vũ với tớ. Nhé? Chỉ để cho bản thân cậu phân tâm thôi?”

“Hic,” tôi trả lời. “Tớ không nghĩ thế đâu.”

Cô hạ giọng. “Có khi cậu sẽ tìm được ai đó để cùng dự đám cưới của em gái cậu cũng nên,” cô gợi ý, đúng là một cô gái độc ác, trái tim đen tối.

Tôi làm bộ nhăn nhó.

“Cũng đáng để thử mà,” cô giả lả.

“Bớ Satan, hãy lui ra đằng sau ta,” tôi lẩm bẩm. “Có thể. Tớ không hứa, nhưng có thể.”

“Được, tuyệt lắm!” Cô liếc đồng hồ. “Chết rồi, tớ phải chạy đây. Ngài May Mắn phải tiêm insulin, và nếu tớ chậm trễ, ngài ấy sẽ cằn nhằn khắp nơi và rồi sẽ bị co giật. Nói chuyện với cậu sau nhé!” Và cô lao đi, chạy xuống sảnh tới chỗ con mèo đang khốn khổ vì y học của mình.

“Chào, Grace.”

Tôi quay lại. “Chào Stuart! Anh khỏe không? Mọi việc thế nào?”

Anh thở dài. “Anh đang hy vọng là em sẽ nói cho anh biết đây.”

Tôi nén xuống một làn sóng nôn nóng. “Stuart, ừm… nghe này. Anh cần phải làm gì đó. Em không phải là trung gian của anh chị, được chứ? Em vô cùng mong muốn anh chị giải quyết được chuyện này, anh cần phải hành động. Anh không nghĩ thế sao?”

“Anh chỉ không biết phải hành động gì thôi,” anh phản đối, gỡ kính xuống để dụi mắt.

“Chà, anh đã cưới chị ấy được bảy năm, Stuart! Cố lên! Nghĩ tới điều gì đó đi!”

Cửa phòng giáo viên bật mở. “Có vấn đề gì ở đây à?” ngực Ava lên tiếng. À thì, miệng cô nàng nói, nhưng cái mớ ngực mà cô ta trưng ra hôm nay, ai mà tập trung được cơ chứ?

“Không, không có gì, Ava,” tôi nhẹ nhàng nói. “Là nói chuyện riêng thôi.”

“Anh thế nào, Stu?” cô ta vo ve. “Tôi nghe nói vợ anh bỏ anh mà đi à. Tôi rất tiếc. Có những người thật không biết trân trọng một người đàn ông tử tế.” Cô ta lắc đầu buồn bã, chớp, chớp, chớp rồi nghênh ngang đi xuống sảnh, mông ngúng nguẩy.

Stuart chăm chú nhìn theo.

“Stuart!” tôi gắt. “Đi gặp vợ anh đi. Làm ơn.”

“Phải,” anh nói khẽ, rời mắt khỏi mông Ava. “Anh sẽ đi, Grace.”

TỐI MUỘN HÔM ĐÓ, tôi thở dài, khoanh tròn ba lần quanh từ xẽ bằng bút đỏ và viết sẽ vào lề bài viết của Kerry Blake. Tôi đang sửa bài trên giường, trong khi Margaret dùng máy tính để chơi trò sắp chữ dưới nhà trong văn phòng bé tí của tôi. Xẽ. Trời ơi!

Kerry là một cô bé đủ thông minh, nhưng ngay cả ở tuổi 17, con bé cũng biết mình không bao giờ phải thực sự lao động để kiếm sống. Mẹ cô bé là thạc sĩ Harvard và là thành viên quản trị của một công ty tư vấn ở Boston. Bố cô bé sở hữu một công ty phần mềm có chi nhánh ở bốn nước, và ông rất thường ghé thăm những chỗ đó bằng máy bay riêng. Kerry sẽ vào được một trong các trường danh tiếng trong danh sách Ivy League, bất kể điểm số của con bé có thế nào. Và, trừ phi có một phép mầu, nếu cô bé quyết định làm việc thay vì đi theo con đường của Paris Hilton, thì chắc cô bé sẽ được làm một công việc lương cao trong một văn phòng hoành tráng, có ba tiếng ăn trưa và đi họp bằng máy bay, nơi cô bé sẽ làm một lượng việc không đáng kể, rồi hưởng tiếng thơm nhờ đám người làm việc bên dưới. Nếu Kerry không phân biệt được mấy thứ chính tả vớ vẩn thì cũng chẳng ai quan tâm.

Trừ tôi. Tôi muốn con bé dùng đến đầu óc thay vì ỷ lại vào gia thế của mình, nhưng Kerry không quan tâm tôi nghĩ gì. Điều đó rất rõ ràng. Hội đồng ủy viên chắc sẽ vui vẻ chia sẻ sự chán nản của con bé.

“Grace ơi!” giọng Margaret dội khắp căn nhà, khiến Angus nhảy dựng lên. Tôi chửi thề, chị gái tôi càng ngày càng giống nội. “Chị đang làm món mì pasta nguyên hạt với xốt súp lơ xanh cho bữa tối. Muốn ăn một ít không?”

Tôi nhăn mặt. “Không cảm ơn. Em sẽ kiếm cái gì sau.” Cái gì đó có pho mát hoặc sô cô la. Có thể là cả hai.

“Rõ. Ôi, chết tiệt. Stuart đang ở đây.