
”
Ơn Chúa. Tôi lao ra cửa sổ, Angus mừng rỡ tưng tưng nhảy theo. Chắc rồi, anh rể tôi đang đi lên nhà. Trời gần tối, nhưng đôi giày thấp màu trắng tiêu biểu của anh thì tỏa sáng trong ánh sáng đang lịm dần. Tôi mò ra ngoài hành lang để nghe lóm rõ hơn, đóng cửa sau lưng để Angus không lật tẩy tôi được. Margaret lao ra trả lời tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi chỉ thấy được gáy chị, không hơn.
“Anh muốn gì?” chị thô lỗ hỏi. Tôi nhận ra một nốt hài lòng ẩn bên dưới tông giọng của chị… Stuart cuối cùng cũng làm gì đó, và Margaret thì rất trân trọng những việc như thế.
“Margaret, anh nghĩ em nên về nhà.” Giọng Stuart rất khẽ, và tôi phải căng tai ra nghe. Anh không nói thêm gì nữa.
“Chỉ thế thôi sao?” Margaret cáu, nói đúng suy nghĩ của tôi. “Đó là tất cả những gì anh muốn nói?”
“Em còn muốn anh nói gì nữa, Margaret?” anh hỏi yếu ớt. “Anh nhớ em. Anh yêu em. Về nhà đi.”
Mắt tôi tự nhiên ướt nhòe.
“Vì sao? Để chúng ta lại được nhìn nhau chằm chằm mỗi đêm, đến phát chán cả lên ấy à?”
“Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế, Margaret. Anh đã rất hạnh phúc,” Stuart nói. “Nếu em không muốn có con, cũng được, nhưng những lời than phiền khác… Anh không biết em muốn anh làm gì. Anh không hề khác gì so với con người mà anh vốn thế.”
“Có khi đó chính là vấn đề đấy,” Margaret nói sắc lạnh.
Stuart thở dài. “Nếu có điều gì đó cụ thể mà em muốn anh làm, anh sẽ làm, nhưng em phải nói với anh. Thế này thật không công bằng.”
“Nếu em nói với anh thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa,” Margaret bắt bẻ. “Như thế là ngẫu hứng có kế hoạch, Stuart. Một sự tréo ngoe.”
“Em muốn anh khó đoán và bất ngờ,” Stuart nói, giọng đột nhiên đanh lại. “Liệu em có thích không nếu anh trần truồng chạy xuống Main Street? Hay là nếu anh bắt đầu hít heroin? Anh đi ngoại tình với một cô dọn dẹp nhé? Như thế đã ngạc nhiên chưa?”
“Anh đang cố tình cùn đấy, Stuart. Cho đến khi anh hiểu được ra, em không có gì để nói cả. Tạm biệt.” Margaret đóng cửa lại và tựa vào nó, rồi, một giây sau, nhìn qua ô cửa sổ con. “Đáng nguyền rủa thật,” chị lẩm bẩm. Tôi nghe tiếng ô tô khởi động. Rõ ràng, Stuart đã bỏ đi.
Margaret nhìn thấy tôi đang cúi xuống nhìn từ đầu cầu thang. “Thế nào? ” chị hỏi.
“Margaret,” tôi thận trọng bắt đầu, “anh ấy yêu chị và muốn làm cho chị hạnh phúc. Điều đó không có ý nghĩa gì sao?”
“Grace, không đơn giản như thế đâu!” chị nói. “Anh ấy sẽ hài lòng nếu tối nào trong cuộc sống của bọn chị cũng giống như tối trước. Ăn tối. Trò chuyện lịch sự về văn học và các sự kiện hiện tại. Quan hệ vào những ngày đã quy định. Thi thoảng được dịp đi ăn tối ở ngoài thì anh ấy mất đến nửa tiếng để gọi một chai rượu. Chị chán đến muốn thét lên!”
“Chà, em nghĩ thế này, bạn cùng phòng ạ,” tôi nói, giọng tôi trở nên cứng rắn hơn. “Anh ấy là một người tử tế, chăm chỉ, thông minh và anh ấy ngưỡng mộ chị. Em nghĩ chị đang hành động như một đứa trẻ hư đấy.”
“Grace,” chị nói the thé, “vì em chưa bao giờ lập gia đình, ý kiến của em bây giờ chẳng có gì ý nghĩa mấy. Nên em lo việc của mình đi, được chứ hả?”
“Ồ, hẳn nhiên rồi, Margs. Mà này, tiện thể, chị nghĩ là chị sẽ ở đây bao lâu nữa?” Tất nhiên, như thế là quá quắt, nhưng cảm giác thật dễ chịu.
“Vì sao?” Margaret nói. “Chị làm giảm thời gian của em với Wyatt à?” nói đoạn, chị ào trở lại vào phòng bếp.
Mười phút sau, cảm thấy mình thực sự nên có quyền kiểm soát trong ngôi nhà của mình và không cần phải trốn trong phòng ngủ như thế, tôi đi xuống nhà. Margaret đang đứng bên lò nướng, trộn pasta, nước mắt tuôn xối xả xuống cằm. “Chị xin lỗi,” chị nói lí nhí.
“Được rồi,” tôi thở dài, cơn giận tan biến mất. Margaret chưa bao giờ khóc. Chưa bao giờ.
“Chị có yêu anh ấy, Grace. À, chị nghĩ là chị có, nhưng có những lúc chị cảm thấy như mình bị bóp ngẹt vậy, Grace. Như thế nếu chị có bắt đầu la lên, thì anh ấy cũng thậm chí không thèm để ý. Chị không muốn ly dị, nhưng chị cũng không thể kết hôn với một tờ bia các tông được. Kiểu như trên lý thuyết thì bọn chị rất hợp nhau, nhưng khi thực sự ở bên nhau, chị cứ chết dần. Chị không biết làm gì. Giá như chỉ một lần thôi, anh ấy có thể ra khỏi cái hộp ngu ngốc đó, em biết không? Và ý tưởng về một đứa con…” Chị bắt đầu nức nở. “Cảm giác như là Stuart muốn một đứa con nghĩa là chị không còn là đủ nữa rồi. Mà anh ấy là người đáng ra phải ngưỡng mộ chị chứ.”
“Đúng là anh ấy ngưỡng mộ chị, Margs!”
Chị không nghe. “Hơn nữa, chị là một con mụ quá quắt, Grace ạ, ai mà muốn làm con chị chứ?”
“Chị không phải con mụ quá quắt. Không phải lúc nào cũng thế,” tôi trấn an chị. “Angus yêu chị. Đó là một dấu hiệu còn gì?”
“Em có muốn chị chuyển ra ngoài không? Ở khách sạn hay gì đó.”
“Không, tất nhiên là không rồi. Chị biết quá rõ là chị có thể ở đây bao lâu tùy thích mà,” tôi nói. “Thôi nào. Ôm nhau một cái đi nào.”
Chị vòng tay quanh người tôi và siết thật chặt. “Xin lỗi vì vụ Wyatt nhé,” chị thì thầm.
“Rồi, rồi,” tôi nói, siết chặt đáp lại. Angus, ghen tị vì có tình yêu ở đó nhưng lại không hướng về nó, bắt đầu nhảy lên cằn nhằn.
Margaret lùi lại, buông tôi ra, vớ lấy giấy ăn và lau mắt. “M