Insane
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324074

Bình chọn: 7.5.00/10/407 lượt.

liếc lên lịch. “Không. Rảnh cả.”

“Chị có muốn đi mua quần áo với em không?”

Đầu tôi hơi giật ra sau một chút. “Chắc rồi!” nhiệt tình nói. “Mấy giờ?”

“Ừm, có lẽ khoảng ba giờ nhé?” Giọng Nat nghe ngập ngừng đến nỗi tôi dám nói là có vấn đề không ổn.

“Ba giờ ổn đấy,” tôi trả lời.

“Chị có chắc không?”

“Có chứ! Tất nhiên rồi, Bumppo. Sao em nghe có vẻ lạ thế?”

“Margaret nói có thể em nên tha cho chị và đi mà không có chị.”

Margs già tốt bụng. Chị gái tôi đã đúng – sẽ dễ chịu vô cùng nếu chuồn được khỏi cái sự kiện đám cưới này, nhưng tôi phải đi. “Chị muốn đi cùng, Nat,” tôi nói. Nói sao thì nói, một phần trong tôi thực sự muốn. “Gặp em lúc ba giờ nhé.”

“Sao em nuông chiều nó quá vậy?” Margaret cau có khi tôi dập máy. Angus lao vào, suýt nữa làm chị vấp, nhưng chị lờ nó đi. “Hãy bảo nó mở mắt ra và nghĩ tới ai đó khác mà thay đổi thử đi. Con bé còn nằm trên giường bệnh viện nữa đâu, Grace.”

“Em biết thế, Margaret thân mến. Nhưng khốn nỗi đó là váy cưới của con bé. Và em thì đã vượt qua được chuyện với Andrew rồi. Em không quan tâm nếu con bé cưới anh ta, con bé là em gái bọn mình và bọn mình đều nên có mặt ở đó.”

Margaret ngồi bịch xuống một chiếc ghế trong bếp và bế Angus lên, nó liếm cằm chị cuồng nhiệt. “Công chúa Natalie. Chúa cấm con bé nghĩ cho người khác.”

“Con bé không phải như thế! Chúa ơi, Margs, sao chị lại khó tính với nó như vậy?”

Margaret nhún vai. “Có lẽ chị nghĩ con bé cũng thỉnh thoảng phải gặp khó khăn một chút. Nó sống trong một cuộc sống kỳ diệu, Grace. Đáng yêu, xinh đẹp, thông minh. Con bé có được mọi thứ.”

“Không giống chị, nghèo khổ, mồ côi, cục mịch nhỉ?” tôi hỏi.

“Phải, chị thì cá tính không rõ nét và hào quang thì lờ mờ.” Chị thở dài. “Em biết chị đang nói về cái gì đấy, Grace. Thừa nhận đi. Nat vẫn lướt đi trong cuộc đời trên một đám mây trắng bồng bềnh với một cái cầu vồng chết tiệt trên đầu trong khi bọn chim xanh ca hót líu lo xung quanh con bé. Chị, chị đã phải ì ạch lội qua cuộc sống này, còn em… em… đã…” Tiếng chị tắt lịm.

“Em đã làm sao?” tôi hỏi, xù lông lên.

Chị không trả lời trong một giây. “Em đã đụng phải một vài bức tường.”

“Ý chị là Andrew.”

“À, chắc rồi. Nhưng em có nhớ khi nhà mình mới chuyển tới Connecticut, và em bị lạc không?” Chắc chắn là tôi có nhớ. Hồi tôi còn đang hẹn hò với Jack ở nhà hàng Le Cirque. Margaret tiếp. “Và rồi cái năm em sống với bố mẹ sau khi tốt nghiệp, hồi em phải đi làm bồi bàn mất một năm ấy?”

“Em đang dành thời gian nghỉ ngơi để tìm hiểu xem em muốn làm gì,” tôi cấm cảu. “Vả lại, bồi bàn là một kỹ năng sống mà em sẽ không bao giờ mất.”

“Tất nhiên rồi. Như thế chẳng có gì là sai cả. Chỉ là Nat chưa bao giờ phải lăn tăn, chưa bao giờ lạc lối, chưa bao giờ nghi ngờ bản thân, chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cuộc sống có thể không hoàn hảo với con bé. Cho tới khi nó gặp Andrew và rồi tìm thấy điều gì đó nó không thể có, cái điều mà cuối cùng em cũng trao cho nó. Vậy nên nếu chị nghĩ con bé có phần ích kỷ thì đó chính là lý do.”

“Em nghĩ là chị ghen tị với nó.” tôi đau đớn nói.

“Đương nhiên là chị ghen tị với nó rồi, đồ ngốc xít.” Margaret trìu mến. Thành thật mà nói, tôi chẳng bao giờ hiểu rõ được Margaret cả. “Mà này,” chị thêm, “em làm gì trên mái nhà với Người Khổng Lồ Nóng Bỏng Nhà Bên đấy?”

Tôi hít một hơi sâu. “Bọn em chỉ ngắm trời thôi. Nói chuyện.”

Margaret nhăn mặt với tôi. “Em có thích anh ta không, Grace?”

Tôi có thể cảm thấy mặt mình ửng lên. “Có hơi. Có. Chắc chắn. Em có.”

“Hừm.” Margs nhìn tôi với nụ cười cướp biển.

“Sao?”

“Chẳng sao cả. Anh chàng là một bước tiến lớn so với Andrew Tẻ Nhạt. Chúa ơi, tưởng tượng ra lúc làm tình với Callahan O’Shea mà xem. Chỉ cái tên của anh ta thôi cũng cho chị một cơn cực khoái.” Chị cười ngặt nghẽo, còn tôi thì cười ngượng nghịu. Margaret đứng dậy và vỗ vai tôi. “Chỉ cần đảm bảo là em không làm thế để chứng tỏ với Andrew rằng ngoài kia có người thèm muốn em, được chứ?”

“Ôi chao. Lãng mạn làm sao, em nghĩ em khóc mất.”

Chị nhe răng cười lần nữa như thể trước đây chị đã từng là cướp biển. “Chà, chị kiệt sức rồi. Chị phải viết một bản tóm tắt rồi đi nằm đây. Ngủ ngon, Gracie.” Chị đưa lại cho tôi con chó bé xíu, nó tựa đầu vào vai tôi và thở dài khoan khoái. “Và, Grace, còn một chuyện nữa phải nói khi chị còn giữ được cái oai của bà chị cả.” Chị thở dài. “Coi này. Chị biết em đang cố gắng để đi tiếp và nhiều việc khác, và chị không trách em. Nhưng dù trông Cal có tuyệt đến đâu khi không mặc áo, anh ta cũng sẽ luôn luôn có một tiền án, và những thứ đó lúc nào cũng bám theo con người ta.”

“Em biết,” tôi thừa nhận. Ava và tôi đều đã lọt vào vòng hai của cuộc phỏng vấn cho chức chủ nhiệm, quá sức ngạc nhiên. Tôi vẫn không hoàn toàn hy vọng, nhưng Margaret đã đúng. Quá khứ của Callahan O’Shea sẽ là vấn đề ở Manning. Có thể không cần phải thế, nhưng sẽ thế.

“Hãy chắc chắn là em biết mình muốn gì, nhóc ạ,” Margs nói. “Chị chỉ nói thế thôi. Chị nghĩ Cal khá là hay ho và em rất có thể nên vui vẻ một chút. Nhưng hãy luôn nhớ rằng em là một giáo viên ở trường trung học, và đi