Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324115

Bình chọn: 9.00/10/411 lượt.

uốn ăn tối không?” chị đề nghị. “Chị đã làm một ít cho cả hai chị em mình đấy.”

Tôi nhìn vào cái mà chị gọi là bữa tối. “Em cố gắng tránh ăn dây thừng,” tôi nhe răng đáp lại. “Thực ra em không đói. Chắc là em sẽ chỉ ra ngoài ngồi một lát thôi.” Tôi rót cho mình một ly rượu, vỗ vai chị để chị yên tâm là tôi không điên, rồi ra ngoài với con chó trong một đêm tỏa hương ngọt ngào.

Ngồi trong chiếc ghế hóng gió, tôi nhìn quanh sân Angus đang đánh hơi hàng rào phía sau, sục sạo xung quanh như một chú chó bảo vệ cừ khôi thực sự. Tất cả những loại hoa tôi trồng năm ngoái đều lên tuyệt đẹp. Đám mẫu đơn dọc hàng rào hậu nở hoa nặng trĩu, mùi hương ngọt lịm nồng nàn trong đêm. Hương phong thảo phất phơ gần mấy cây thông che chắn cho tôi khỏi số nhà 32 Maple, và phía bên Callahan, diên vĩ mọc thành từng hàng duyên dáng, trắng và chàm, mùi vani và mùi nho. Tử đinh hương chạy dọc sườn phía Đông của ngôi nhà đã tàn, những mùi hương vẫn đáng yêu khôn tả, tạo cảm giác vừa bình yên vừa rộn rã. Âm thanh duy nhất là tiếng nước vỗ từ sông Farmington, tràn đầy cuồn cuộn vào thời gian này trong năm, ào ào cuốn qua những tản đá. Một tiếng còi tàu đâu đó, âm thanh trầm buồn của nó càng nhấn thêm nỗi cô đơn bao phủ lấy tim tôi.

Tại sao con người lại không thể hạnh phúc một mình được nhỉ? Tình yêu bắt trái tim bạn làm con tin. Tôi sẽ bán linh hồn vì Margaret và Natalie, vì bố mẹ tôi, vì Julian, thậm chí vì cả Angus nhỏ bé, anh bạn trung thành của tôi. Bằng chứng là những hành động gần đây của tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tìm ai đó yêu tôi bằng cả trái tim như tôi yêu người đó. Những ngày xa xôi ở bên Andrew dường như đã xảy ra với ai đó khác. Và thậm chí nếu tôi có tìm được ai đó, thì có gì đảm bảo là chuyện đó sẽ kéo dài? Nhìn bố mẹ tôi xem, ngày nào cũng phát điên lên vì người kia. Margaret và Stuart… bảy năm tan thành mây khói. Kiki, Julian và tôi, hoàn toàn lúng túng.

Hình như tôi có khóc một chút. Tôi đưa tay áo lên lau mắt và uống một ngụm rượu kha khá. Tình yêu ngu ngốc Margaret đã đúng. Tình yêu thật đáng chán.

“Grace?”

Đầu tôi ngẩng phắt lên. Callahan O’Shean đang ở bên ngoài, trên mái nhà, nhìn xuống tôi như một vị cứu tinh cổ cồn xanh.

“Chào,” tôi nói.

“Mọi chuyện ổn chứ?” anh hỏi.

“Ô… vâng,” tôi nói. Thật yếu đuối, ngay cả đối với tôi.

“Muốn lên đây không?”

Câu trả lời của tôi làm tôi ngạc nhiên. “Có.”

Tôi để Angus dò xét đám dương xỉ, đi qua cánh cổng nhỏ ngăn cách sân sau với sân trước, và tiến sang ban công sau nhà Callahan. Những tấm ván mới, sắc nét, có mùi sạch sẽ, tỏa sáng lờ mờ trong đêm, và những thanh ngang bằng kim loại của chiếc thang mát lạnh dưới tay tôi. Tôi đi lên, ghé nhìn lên mái nhà nói anh hàng xóm của mình đang đứng.

“Chào,” anh nói, nắm lấy tay để kéo tôi lên.

“Chào,” tôi đáp. Bàn tay anh ấm áp, chắc chắn, và tôi thấy mừng vì chưa bao giờ tôi hâm mộ thang gác cả. Bàn tay đó khiến tôi thấy an toàn. Chỉ một bàn tay, chỉ cần có thế. Tôi buông ra khá là ngần ngừ.

Một tấm chăn tối màu được trải ra trên những tấm lợp gồ ghề. “Chào mừng lên mái nhà,” Callahan nói. “Ngồi đi.”

“Cảm ơn.” Cảnh giác cao độ, tôi ngồi xuống. Cal ngồi cạnh bên tôi. “Anh làm gì ở ngoài này vậy?” tôi hỏi, giữa không gian mát mẻ, tĩnh lặng này giọng nói của tôi có vẻ hơi lớn.

“Tôi chỉ thích nhìn trời thôi,” anh ta trả lời. Nhưng anh ta có đang nhìn trời đâu. Anh ta đang nhìn tôi mà. “Ở trong tù tôi không được làm thế.”

“Bầu trời cũng đẹp đấy chứ,” tôi nói. Khéo quá cơ Grace. Rất là dí dỏm. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm của vai anh cạnh vai tôi. “Vậy.”

“Vậy.” Anh thoáng cười, và dạ dày tôi lại từ từ choáng váng cuộn lên. Rồi anh duỗi người ra để nằm trên tấm chăn, chắp tay sau đầu. Sau một giây ngần ngừ, tôi cũng làm theo.

Thật là đẹp. Những ngôi sao đang lấp lánh, bầu trời mịn như nhung và thật là tráng lệ. Bản nhạc đê mê của dòng sông cứ mấy phút lại bị một loài chim đêm nào đó xáo động. Và kia là Callahan O’Shea, hơi ấm vững chai của anh chỉ cách tôi có vài phân.

“Ban nãy cô đang khóc đấy à?” Giọng anh dịu dàng.

“Một chút thôi,” tôi gật đầu.

“Mọi việc ổn chứ?”

Tôi ngừng lại. “Chà, Margaret và Stuart đang trải qua thời kỳ khó khăn. Còn em gái tôi, Nat – nhớ con bé không?” Anh gật đầu. “Mấy tuần nữa con bé sẽ làm đám cưới. Tôi nghĩ chỉ là tôi hơi xúc động một chút thôi.”

“Cô và cái gia đình của cô,” anh bình luận một cách ôn hòa. “Họ chắc phải chẹn cô đến nghẹt thở ấy nhỉ.”

“Hẳn là thế,” tôi rầu rĩ đồng tình.

Con chim ở phía xa lại rền lên. Angus sủa một tiếng đáp lại. “Cô đã kết hôn bao giờ chưa?” Callahan hỏi.

“Chưa,” tôi đáp, nhìn chăm chú lên những ngôi sao mê hồn. “Nhưng hai năm trước tôi đã từng đính hôn.” Chúa ơi. Hai năm trước. Nghe như thể là đã lâu lắm rồi.

“Sao cô lại hủy hôn?”

Tôi đổi tư thế để nhìn anh ta. Thật hay, anh ta cho rằng đó là quyết định của tôi. Hay, nhưng không đúng. “Thực ra tôi không hủy. Là anh ấy. Anh ấy phải lòng một người khác.” Hài hước thật… nói như thể chuyện đó không tệ đến thế. Anh ấy phải lòng một người khác. Chuyện vẫn xảy ra.

Callahan O’Shea quay đầu lại. “Nghe c


Ring ring