
“Thủ Thủ”, Nguyễn Giang Tây dường như hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng nói với cô: “Dịch Trường Ninh về rồi đấy.”
Vẻ mặt Thủ Thủ so với dự tính của Nguyễn Giang Tây thì bình tĩnh hơn rất nhiều, qua một lúc lâu, cô mới hỏi lại một câu: “Thế à?”
“Hôm qua tớ gặp anh ta ở trường, anh ta về tham gia một cuộc hội thảo.”
Nguyễn Giang Tây có chút thổn thức: “3 năm rồi, anh ta dường như 1 chút
cũng không đổi.”
3 năm —— dài đằng đẵng là thế, mà cũng ngắn ngủi là vậy, dài đến dường
như đã lâu như trời như đất, tất cả những chặng đường đã qua, nhưng là
tàn tro mênh mông, thốc xuống, người ta vô duyên vô cớ bị sặc, hít thở
khó khăn. Ngắn ngủi lại dường như chỉ mới như ngày hôm qua, tất thảy sắc nét đến rành rành ngay trước mắt, gần như khiến người ta không cách nào đối diện.
3 năm cô trước cô lười biếng lắm, đầu không chí lớn, mà Giang Tây ở
trường là sinh viên gương mẫu tài đức vẹn toàn, cái gì cũng phải làm đến tốt nhất, sự thật chính xác là như thế. Không cần biết là môn chuyên
ngành, hay môn cơ sở, thậm chí đến trường có truyền thống “náo loạn sân
khấu”, hư danh mấy chữ đêm liên hoan “Viện tuyên truyền hướng tới mùa
xuân”, Giang Tây đều dễ như trở bàn tay thu hút tiếng vỗ tay như sấm
sét. Mà cô cả ngày bò trên lớp chép bài tập, Nguyễn Giang Tây thỉnh
thoảng thấy bất bình thay: “Thủ Thủ, cậu tương lai tính làm sao đây?”
Thủ Thủ hì hì cười nói: “Tốt nghiệp xong thì lấy chồng, sau đấy để Dịch Trường Ninh nuôi tớ thôi.”
Nguyễn Giang Tây tức lắm: “Giá như Dịch Trường Ninh không cần cậu nữa nhỉ?”
“Anh ấy sao dám không cầm tớ à?”
Cứ thế ngông nghênh tự tin, trước giờ chưa từng nghĩ rằng, nói chơi mà cũng trúng thưởng.
Chia tay với Dịch Trường Ninh cô phong độ suy sụp, thảm hại không chịu
nổi, cho đến sau này Thủ Thủ nhớ lại, mới cảm thấy tự giễu cợt, cuộc đời coi như bát nước hất đi. Chỉ khi nắm chặt vạt áo Dịch Trường Ninh, bật
khóc thật to, mặc kệ anh ta nói gì, cô nhất quyết không buông tay. Sau
cùng gọi điện cho Giang Tây, lúc Giang Tây chạy vội đến, cô vẫn một mình ngồi đó thút thít không thành tiếng. Những nơi như thế, dù phục vụ
không có thói quen soi mói, nhưng cô biết mình thật xấu hổ, thế nhưng
Dịch Trường Ninh tuyệt tình, bất cần bỏ đi, cô còn băn khoăn cái gì nữa
đây?
Giang Tây không nói đến lời thứ 2, lôi cô đi, nhét cô vào trong xe, vừa
lái xe vừa hận thép không luyện thành gang: “Thủ Thủ, vì 1 thằng đàn ông mà cậu như thế à? Hắn ko cần cậu nữa thì cậu như thế à?”
Mà cô một câu cũng không nói được, chỉ biết khóc, cả hộp giấy ăn trên xe Giang Tây cũng bị cô khóc cho bằng hết, Giang Tây đèo cô về chung cư
của cô ấy, vất cho cô bộ áo ngủ, sau đó nói: “Muốn khóc thì cứ từ tốn mà khóc đi, ra khỏi nhà tắm rồi, cậu mà rên thêm một tiếng, tớ lập tức vất cậu ra ngoài ngay.”
Ngày đó cô trong nhà tắm khóc rất lâu, có lẽ là 1 tiếng, cũng có thể là 4 tiếng, vì sau cùng nước trong bồn đã lạnh ngắt, cô ngâm đến cảm cúm,
luôn thấy khó chịu, đầu tiên là phát sốt, truyền mấy bình nước, hết sốt
rồi, chỉ còn ho khan, kho sù sụ không dứt đến hẳn 2 3 tháng, đi khám lại chẳng phát hiện bệnh gì, lần bị bệnh này, mặc dù không phải to tát lắm, nhưng cả người gầy sọp đi.
Tình cờ gặp Kỷ Nam Phương ở đại sảnh câu lạc bộ, giữa đám người tài mạo
xuất chúng, mà anh 1 thân cao lớn, dù cho đứng giữa đám đông cũng rất
bắt mắt. Thủ Thủ nhìn anh, đang do dự không biết có nên chào hỏi hay
không, anh đã nhìn ra cô, đột nhiên dừng lại, ồ một tiếng, mới nói: “Thủ Thủ, em sao lại gầy đến thế này?”
Cả đám đông sớm ồn ào cười đùa, có ngươi nói: “Nam Phương, nhìn cậu để em gái nhà người ta dằn vặt kìa.”
Cũng có người nhận ra cô, cười nói: “Các cậu đừng nói lung tung, đây là em gái Nam Phương.”
Lại có người gọi to: “Nam Phương cậu còn có em gái à? Có phải tên Bắc Phương ko?”
Kỷ Nam Phương cười mắng đám người: “Cút!” rồi quay đầu giới thiệu với bọn họ: “Đây là Diệp Thận Thù. Em gái tớ.”
Đám bạn ăn chơi ấy, đều chơi rộng biết nhiều rồi, lập tức đã có người
nhớ ra: “Tên lót chữ Thận, là Diệp gia à?” Càng có nhiều người nửa cười
đùa nửa chăm chút xu nịnh: “Ồ, hôm qua bọn này với Thận Khoan còn chơi
vài ván bài, ai mà biết em gái hắn lại đẹp thế này.”
Diệp Thận Khoan là anh họ cô, họ Diệp nhiều con trai, tự nhiên giao du
quảng đại, cả đám người lập tức kết nạp ngay em gái này, không nói đến
lời thứ hai đã kéo cô đi tham gia cưỡi ngựa.
Kì thực bọn họ ai cũng đi theo cặp, Kỷ Nam Phương cũng không ngoại lệ,
bên cạnh là một cô gái hào quang tỏa tứ phía, đẹp đến nỗi khiến Thủ Thủ
luôn cảm thấy quen quen, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra hình
như là minh tinh mới debut, chỉ nhớ không rõ cô ta tên gì. Người con gái đó lại rất tự nhiên thoải mái: “Diệp tiểu thư cứ gọi tôi là Khả Như.”
Lúc này mới nhắc cho Thủ Thủ, cuối cùng nhớ ra tên cô ấy là Trương Khả
Như, nên cũng khách khí gọi cô ấy: “Chào Trương tiểu thư.”
Chỉ không ngờ vị Trương tiểu thư này trước giờ chưa từng cưỡi ngựa, vừa
vịn lên lưng ngựa đã kêu la gào thét, thiếu điều bật khóc, hại thầy dạy
cưỡi ngựa cả người mồ hôi lạnh toát: “Trương tiểu th