
ới chân mình là máu đổ, là đầu lâu xếp dài tới đỉnh vinh quang.
Chư hầu nghe tin Vũ đế băng hà, bề ngoài tỏ ra thương tiếc nhưng bên
trong đã âm thầm âm mưu nổi loạn. Sự có mặt của hắn, sự tàn nhẫn của hắn vẫn còn cần thiết cho quốc gia này.
- Đã đến lúc phải hồi cung rồi. Cung thỉnh bệ hạ hồi cung.
*Mọi người phải thông cảm, không có com lười lắm mọi người ơi.
Phải đi rồi…. Đến lúc Vũ đế phải đi rồi….
Hắn thở dài, gương mặt thoáng hiện lên vẻ nuối tiếc. Nơi bình yên này đã gắn bó với Vũ đế một thời gian ngắn ngủi song thực sự làm cho hắn cảm nhận thế nào là hạnh phúc. Vũ đế bắt đầu
hiểu, có những điều đế vương muốn, thần dân chưa chắc đã tán đồng. Cuộc
sống an ổn là điều họ mơ ước. Phận làm vua chúa, đứng đầu thiên hạ,
không chỉ trong tay là quyền lực mà còn có bao nhiêu trách nhiệm nặng
oằn vai.
-Ta sẽ về ngay. Ngươi ra ngoài đi!
Bạch Phượng Khanh không nói gì hơn, chỉ âm thầm lui gót. Vũ đế cũng trở lại trong phòng.
Thái Mẫn vẫn đang mê man. Khuôn mặt nàng hồng nhuận. Một vẻ đẹp thanh khiết…Nếu Vũ đế mang nàng trở lại hoàng cung đầy sóng gió, bên trong
hậu cung của hắn không chỉ có mình nàng…Là Du Lang, hắn có thể sẵn sàng
giết người để chu toàn cho nương tử nhưng một khi trở lại thân phận Vũ
đế, có thể hắn sẽ phải nhìn nàng uất ức, nhìn nàng đau đớn mà không làm
được gì…Mẫn nhi
-Mẫn nhi!
Vũ đế ôm nàng một lần nữa. Cảm giác ấm áp này thật hạnh phúc…Tiếc là…hắn lại phải buông tay. Đành phải buông tay…
-Phượng Khanh gia!
Vũ đế thay chiếc áo của ngày đầu tiên đến đây, khi Thái An cứu hắn
về. Bạch Phượng Khanh quỳ phục dưới đất. Hắn biết, người đã quyết định.
Vũ đế đã quyết định trở về.
-Thần chờ lệnh hoàng thượng…
-Khanh thay ta…chăm sóc cho nàng. Đừng cho nàng biết thân phận của
ta, cũng không được cho ai biết mối quan hệ của ta và nàng. Mẫn nhi phải được an toàn, nếu nàng có bất cứ bất trắc nào, dù đó là đầu của khanh,
ta cũng sẽ chặt xuống.
Bạch Phượng Khanh không hề ngạc nhiên trước mệnh lệnh đó. Cô nương
tên Thái Mẫn kia đã trở thành điểm yếu trong lòng hoàng thượng. Thân làm thần tử, chỉ có thể giúp người giấu che điểm yếu kia. Tuy là đó chưa
hẳn là cách tốt nhất. Nhưng tạm thời chỉ có thể làm đến thế thôi.
-Thông tri với Hàn khanh gia, trong 3 tháng nữa, hãy trở về kinh thành. Ta có chuyện cần đến hai khanh cùng thương nghị.
…..Sáng sớm hôm nào Thái Mẫn cũng dậy rất sớm.Nàng kinh ngạc nhận ra Bạch y công tử ngồi trước cửa, trước mắt là một ấm trà.
- Công tử là…?
- Chào phu nhân…
Hắn đứng dậy, nhã nhặn làm lễ. Thái Mẫn vội vã xua tay:
- Không dám…Công tử không sao thật ạ? Họ không làm gì công tử sao?
Phượng thừa tướng vị trí chỉ sau hoàng đế. Có ai dám làm gì?
- Không sao cả. Thành tướng quân cũng biết phải trái, chuyện là của con gái ông ấy gây ra, không làm khó tôi.
- Vậy thì may quá!
Sực nhớ ra chuyện gì đó, Thái Mẫn hỏi ngay:
- Nhưng người….tại sao lại ở nhà tôi? Còn tướng công của tôi…Tướng công của tôi sao rồi?
Người đã đi. Đi mà không từ biệt. Vì người biết, nếu từ biệt, có thể
sẽ không đi được. Cây trâm ngọc người xem như mạng sống, nơi chốn chiến
trường muôn vàn nguy hiểm không nề hà quay lại chỉ vì nó, thế mà lại
trao cho nàng thôn nữ, đủ biết trong lòng người, nàng có vị trí thế nào
rồi.
- Phu nhân chắc cũng nhận thấy, tướng công của mình có thân phận
không tầm thường. Huynh ấy nhận được chút tin tức từ gia đình nên quay
về…Người nhờ tôi nhắn với phu nhân, chuyện này rất gấp, người không muốn nhìn phu nhân khóc, không muốn chia tay bịn rịn khiến người không nỡ
quay về.
Chậu nước trong tay rơi xuống…Thái Mẫn thảng thốt chạy vội ra cửa.
Tướng công! Sao có thể không từ mà biệt? Sao có thể để Thái Mẫn lại một
mình?
Một làn gió thoảng qua. Toàn thân nàng bỗng trở nên vô lực…Bạch
Phượng Khanh đỡ Thái Mẫn xuống bàn trà. Đằng sau hắn, tự bao giờ bỗng có người chờ lệnh:
- Đưa phu nhân và gia quyến về Thường phủ. Chăm sóc cho tốt, đừng để bệ hạ phải bận tâm!
- Tuân lệnh thừa tướng!
Tình yêu của người hoàng tộc và dân dã thường không có kết quả tốt.
Phượng Khanh thở dài, nhìn cô gái đang hôn mê bất động. Được hoàng đế
thương yêu là điều bao tiểu thư quyền quý luôn mơ ước. Nhưng dân thường
thì khác, đôi khi tình yêu đó sẽ mang đến cho nàng họa sát thân.
- Trở về kinh thành. Thông báo tin tức, chuẩn bị binh lực. Trong vòng 1 tuần trăng nữa, chúng ta sẽ khởi binh.
…- Thừa tướng!
Khi Bạch Phượng Khanh quay lại kinh thành, mọi chuyện hình như đã đi
vào quy củ của nó. Vũ đế quay về. Ngôi hoàng đế vẫn là của hắn. Không ai dám phản đối bởi thế lực của Vạn gia trong triều gần như là không có.
Quân đội chỉ tuân theo lệnh chỉ huy của họ, vốn nổi danh là Chiến thần
được trọng vọng, tôn kính bao lâu.
Triều đình bề ngoài sóng yên bể lặng song Phượng Khanh hiểu, Vũ đế
đang chờ hắn quay lại kinh thành, chuẩn bị cho việc trừng phạt tội phản
loạn. Người gây loạn lại là người thân của hoàng gia.
- Bệ hạ…Thần đã về!
- Ừ.
Trên ngai vàng Vũ đế một thân triều phục. Trước mắt hắn có khá nhiều công văn. Có vẻ đang chuyên tâm vào công việc của mình.
-