
òn rơi dưới sàn. Hai dòng lệ rơi đẫm ướt má Thúy Nhàn.
Hoàng đệ đã quyết tâm. Là ly rượu độc như ngày nào nàng từng cho hắn
uống. Nhưng Thúy Nhàn không biết đó là thuốc độc. Nàng tin tướng công
nói thật. Đó chỉ là mê dược, hoàng đế uống vào nàng có thể trộm lệnh bài cùng chàng cao chạy xa bay.
Tướng công đã lợi dụng nàng. Hoàng đệ chắc chắn rất hận nàng.
Bên ngoài có tiếng lao xao…Bọn lính hầu vội vàng quỳ xuống khi nội giám hô lên:
- Nghi phi giá lâm!
Nghi phi là chính phi của Thái tử trước đây. Sau khi Vũ đế lật đổ
ngôi thừa kế, giết chết hoàng huynh. Với các phi tử của thái tử, kẻ thì
ban thưởng làm quân kỹ (kỹ nữ trong quân đội), còn lại đều tàn nhẫn đối
xử, có kẻ giết, có người để cho tổng quản xử trí sung vào làm cung nữ.
Chỉ có Thái tử phi Lâm Nghi được giữ lại, chẳng bao lâu đã được phong là Nghi phi. Không phải là không có lời xầm xì bàn tán, đa phần đều cho
rằng hoàng đế bị mê hoặc bởi nhan sắc Nghi phi. Đại thần bao nhiêu người can gián, cùng kéo đến dinh Tể tướng, thuyết phục người khuyên hoàng đế đừng làm trò cho thiên hạ bàn tán chê cười.
Bạch Phượng Khanh chỉ nói: “Chuyện riêng của hoàng thượng, thần tử
không thể quản”.Không ai can gián được, Nghi phi vẫn là Nghi phi. Trải
qua mấy năm trời, cùng với các phi tử khác, nàng cũng không sinh con nối dõi. Song hoàng thượng không hề lạnh nhạt với nàng. Có đồ cống phẩm quý giá vẫn thường ban cho Nghi phi lẫn Thúy Nhàn cùng lúc, cũng rất hay
ghé điện Phượng nghi.
Bình thường Nghi phi và Thúy Nhàn ít khi giao thiệp, hôm nay nàng
đang là tội phạm, ngay cả hoàng đế đệ đệ cũng lạnh lùng muốn giết, Nghi
phi lại đột nhiên đến thăm.
- Nghi phi nương nương vạn an…
- Bái kiến nương nương…
Trong chiếc áo màu tím nhạt, Nghi phi lẳng lặng bước vào. Không có
một lời chào hỏi Thục Nhàn đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt. Ánh
mắt nàng ta quét một vòng trên đất, bắt gặp những chung rượu tung tóe
phía dưới….Rồi bỗng nhiên quay sang nội giám, lạnh lùng:
- Bệ hạ ở đâu?
- Dạ…Tâu nương nương, hoàng thượng đang ở đại điện.
- Được rồi- Nàng ta phất tay - Đi đại điện!
Nghi phi lại quay sang nội giám, nói thêm:
- Trong thời gian ta đến chỗ hoàng thượng…nếu có người đến đây muốn gây bất lợi cho công chúa, hãy ngăn cản lại, đợi ta…
Trải qua khá lâu, rồi bọn lính hầu chợt lui ra. Một người vội vã lách vào.
- Nương tử…
Giọng nói đó…Hết sức là quen thuộc. Là tướng công, là tướng công của Thúy Nhàn. Cũng là tội phạm, Vạn Bá Quang.
- Tướng công…Tướng công!
Thúy Nhàn rất hận hắn. Nhưng giây phút
biết tin mình mang cốt nhục của Vạn Bá Quang, lòng vẫn dâng lên cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng. Nàng vốn muốn dùng cái chết để giảm bớt lỗi lầm
cùng hoàng đệ…. Song bây giờ lại thấy ham sống, lại mong muốn phút giây được nhìn con mình khóc tiếng khóc chào đời.
Vạn Bá Quang cũng chung tâm trạng đó.
Nghe tin nàng có thai, hắn vừa sợ nhưng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trước mắt dù là giang san cẩm tú hay mối thù nhà oằn nặng cũng không
còn quan trọng nữa…. Hắn chỉ muốn sống cùng thê tử, cùng nàng trải qua
những tháng ngày êm ấm nhất đời người.
Nội giám lại tuyên ngay một sắc chỉ:
- Truyền lệnh cho Vạn phò mã và Thúy
Nhàn công chúa. Từ hôm nay tước hết mọi quyền lợi trong hoàng thất.
Truyền cả hai ra khỏi kinh thành, trấn nhậm biên cương.
Đó có thể nói là một ân sủng đối với
người âm mưu tạo phản. Tất cả như là một giấc mơ đối với Thúy Nhàn. Nàng ngẩng lên…Nội giám trao chiếu chỉ cho Vạn Bá Quang, rồi quay sang phía
nàng, nhẹ tênh:
- Bệ hạ truyền khẩu dụ…Công chúa, từ nay…bệ hạ không muốn gặp người nữa.
Hắn hướng về phía đám quân hầu:
- Bệ hạ có chỉ, sau khi công chúa và phò mã rời khỏi, tất cả đồ vật phải mang đốt hết, tuyệt đối không lưu lại một chút gì.
- Dạ…
Lệnh truyền ra, trong lòng Thúy Nhàn
tràn đầy chua xót….Hoàng đệ…Hắn vẫn còn giận dữ. Trọn đời này sẽ không
tha thứ cho hoàng tỷ. …Chẳng qua…Trong một phút thương tình cốt nhục,
lại có tác động của Nghi phi nên hắn mới mềm lòng.
Sự việc làm xôn xao triều nội như thế
lại được giải quyết bởi một người phụ nữ….Nghi phi! Nàng là người dung
nhất làm thay đổi được quyết định của Vũ đế, khiến người ta càng thêm
kính sợ nàng.
….Trong đại diện, nội giám đã về. Vũ đế
vẫn còn phê duyệt tấu chương. Bên cạnh hắn là Nghi phi đang lặng yên mài mực. Cảnh tượng thật thanh bình.
- Hồi báo bệ hạ…Thần đã làm đúng ý chỉ. Phò mã và công chúa đã rời kinh thành ngay trong đêm.
- Ngươi lui đi!
Nội giám và các giám quan vội hành lễ, rồi cùng lui ra khỏi đại điện. Trong phòng chỉ còn có hai người.
- Nàng có tin mình sẽ chiến thắng không?
Nghi phi không đáp, chỉ tiếp tục mài
mực. Mái tóc mượt mà rủ xuống vai, gương mặt trắng nõn toát lên một vẻ
kiều mị khó lòng so sánh được. Nụ cười nhàn nhạt điểm trên bờ môi đỏ
mọng tựa anh đào:
- Nếu thiếp thua, bệ hạ không phải sẽ vui sao?
Vũ đế im lặng…Nếu nàng thua, tỷ tỷ của
hắn sẽ…..Chiến thắng đối với Vũ đế trong trò cá cược cùng Nghi phi lại
mang đến đau khổ còn sâu nặng hơn trong lòng hắn. Đánh cuộc, nhưng Vũ đế lại muốn thua!
- Hùng tâm