
viện. Nơi ở của nàng biệt lập với bên ngoài, lại không cho ai vào thăm viếng. Hôm trước nghe đồn còn mang cho nàng một chiếc áo vải thiên y mùa đông mặc thì
ấm, mùa hè thì lạnh vốn là vật vô cùng quý hiếm trên thế gian này.
Các nô tỳ trong phủ đều mong được hầu hạ nữ chủ nhân thần bí này. Tuy nhiên Thừa tướng lại sai Hạ Nguyệt, nữ nô
của mẫu thân mình đảm nhận việc ấy. Hạ Nguyệt năm nay cũng gần 30 tuổi,
trước đây 7 tuổi đã theo phu nhân hầu hạ, được hết sức tin cậy. Điều này càng cho thấy vị trí quan trọng của cô gái này với Thừa tướng đại nhân.
Song vài ngày trước Hạ Nguyệt đột nhiên
bị bệnh. Thừa tướng đại nhân lại đang bận rộn trong hoàng cung, cùng
giải quyết chuyện hoàng gia, không ai dám quấy rầy. Cuối cùng Bàng quản
gia quyết định chọn một nữ nô tạm thời thay thế Hạ Nguyệt. Tuyết Nhạn
tuy chỉ mới 15 tuổi nhưng khéo léo lấy lòng người, trù nghệ cũng không
tồi, quan trọng là chưa có chủ nhân hầu hạ nên được chọn. Quản gia còn
nói, nếu chủ nhân mới hài lòng thì sau này khi Thừa tướng hồi phủ có thể xin ngài đặc biệt nhận thêm nàng cùng Hạ Nguyệt ở lại trong hậu viện.
Một ngày trước khi Tuyết Nhạn vào hậu viện, Linh phu nhân đã đến tìm nàng:
- Đây là quà ta tặng cho ngươi.
Bên trong chiếc hộp gỗ là một vòng ngọc
bằng phỉ thúy. Linh phu nhân tặng quà hậu như vậy cho một nô tỳ đương
nhiên là có mục đích của mình rồi.
- Ta muốn biết về cô gái đó. Ngươi hầu hạ bên nó, chắc có nhiều thứ để đổi. Không chỉ là vàng bạc, ta còn nhiều thứ cho ngươi.
Hai vị phu nhân khác cũng tỏ thái độ đặc biệt quan tâm đến Tuyết Nhạn. Nhưng Linh phu nhân có lời hứa hẹn thực tế hơn:
- Nếu ngươi làm tốt, ta hài lòng…Ta có
thể sắp xếp cho ngươi sau này…Tổng quản phủ của cha ta là Hàn Tấn chưa
có nương tử. Làm vợ của một Tổng quản phủ thái thú vẫn hơn là một nô
tỳ….
Tuyết Nhạn đã mềm lòng ngay lúc đó. Chỉ
là chút tin tức cho Linh phu nhân thôi. Nàng cũng đâu có hãm hại ai, đâu làm điều xấu cho ai.
Thái Mẫn là một thôn nữ…. Tới bây giờ
nàng mới biết Bạch y công tử đó là Tể tướng. Tâm trạng Thái Mẫn như tơ
vò trăm mối. Nàng có làm gì xúc phạm đến nhà quan? Còn tướng công
nàng?Chàng hiện ra sao? Làm sao mới có thể biết tin tức của Du Lang?
- Muội nói…muội nói đây là dinh Tể tướng? Tại sao Tể tướng đại nhân lại bắt tỷ? Tỷ đâu có làm gì?
Vẻ hoảng hốt đó. Tuyết Nhạn không nén được ngạc nhiên:
- Chủ nhân…Người thực sự không biết
sao? Nghe nói là Tể tướng đại nhân rất mê say người. Tể tướng đại nhân
muốn phong người làm phu nhân. Chỉ cần ngài từ hoàng cung trở về là sẽ
tiến hành ngay.
- Cái gì?
Thái Mẫn hoảng hốt đến chân tay bủn rủn. Nàng có nghe Thục tẩu từng nói, trước đây trong làng có một thiếu phụ
xinh đẹp cùng lang quân sống rất hạnh phúc. Sau đó không may nàng ta lọt vào mắt xanh một viên quan tuần thú. Tướng công nàng bị giam vào ngục,
còn nàng để giữ gìn trinh tiết đã gieo mình xuống sông sâu.
- Không…không được. Tỷ không được….Tỷ
đã có tướng công rồi….Muội làm ơn đưa tỷ đến gặp Tể tướng đại nhân. Tỷ
sẽ xin người thả mình ra. Tỷ muốn đi tìm tướng công của tỷ. Còn đệ đệ
nữa…Tỷ…tỷ không muốn làm phu nhân gì đó. Thả tỷ ra đi mà….
- Nàng ta đã có tướng công?
Trong biệt viện dành riêng cho mình, Linh phu nhân nhướng mày. Tin
tức này, quả thật bất ngờ. Tuyết Nhạn nghĩ là Linh phu nhân sẽ rất vui
mừng. Song phản ứng của nàng ta làm Tuyết Nhạn cảm thấy vô cùng khó
đoán.
Làm sao có thể dễ đoán được tâm trạng của nữ nhân, nhất là một nữ nhân sinh ra từ khuê các như Linh phu nhân. Tin tức kia đúng là khiến nàng chấn động, song niềm vui thì ít mà phẫn nộ
thì nhiều.
Phẫn nộ vì sao? Một người con gái giận dữ với một cô gái khác thường
xuất phát từ lòng ganh tỵ. Linh phu nhân không ganh tỵ. Nàng chỉ cảm
thấy lòng tự tôn của mình như bị xúc phạm. Một tiểu thư như nàng thế mà
lại bị phu quân thất sủng do say mê một thiếu phụ đã có chồng.
Ở quốc gia này, phụ nữ có chồng không bị cấm tái giá. Song, vị trí
của họ không ngoài ngôi thứ thiếp. Ngay cả hoàng đế trên ngôi tại
thượng, rõ ràng rất sủng ái Nghi phi. Thế mà ngài cũng không thể phong
nàng làm hậu. Các đại thần có thể nhượng bộ chuyện hoàng thượng phong
chính phi của hoàng huynh mình là phi tử nhưng tuyệt đối chuyện đưa lên
làm hậu là chuyện đại sự quốc gia, không thể một mình đế vương làm
chủ…Thế mà Bạch Phượng Khanh lại nuôi ý định mang người đã có chồng lập
thành chính thất. Chàng mang nàng ta về giam ở biệt viện, không cho ai
lui tới, có lẽ là cũng để tránh xì xầm bàn tán, dự định sau khi lập ngôi định thứ, có lộ ra cũng là chuyện lỡ làng.
Càng nghĩ, Linh phu nhân càng phẫn hận. Môi đào cắn chặt, tay cũng
bất giác níu lấy chéo áo. Phản ứng đó càng khiến Tuyết Nhạn lo lắng hơn. Nàng không dám ngẩng lên, đầu càng cúi xuống.
- Đứng dậy đi!
- Phu nhân…
- Đứng dậy đi!
- Tạ ơn phu nhân!
Ánh mắt sắc bén quét qua Tuyết Nhạn. Nàng ta chợt hạ giọng, lạnh lùng:
- Cô nương đó….Nàng ta có đẹp hơn ta không?
- Tâu phu nhân - Tuyết Nhạn vội đáp ngay - Phu nhân rất đẹp. Nàng ta không thể sánh bằng được ạ!
Đây không phải là lời ngon