The Soda Pop
Đóng Cửa Phóng Vương Gia

Đóng Cửa Phóng Vương Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323605

Bình chọn: 8.5.00/10/360 lượt.

thì đừng trách ta dùng luật giang hồ giải quyết ngươi.”

“Ngươi định giết người diệt khẩu

sao?” Quân Vô Nặc có chút buồn cười hỏi, phát hiện cô từ khi ra khỏi phủ đã thay đổi hoàn toàn, không còn là cô gái khép nép, vâng lời như ở

trước mặt Ngư Diệu Thiên và Nhị nương. Hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc đâu

mới là con người thật của cô?

“Nghiêm túc một chút.” Bị hắn nhìn

đến mất tự nhiên, Ngư Ấu Trần cúi mặt, lại nói, “Chuyện thứ hai rất quan trọng, ta là đáp ứng bảo vệ ngươi, cho nên mới để ngươi ở lại trong

phủ, nhưng ngươi tốt nhất đừng hùa theo cha ta và Nhị nương mà để họ

hiểu lầm, bằng không sẽ rất phiền phức.”

Quân Vô Nặc nhíu mày, “Sao? Sợ ta sẽ thành con rể Ngư gia à?”

Ngư Ấu Trần đúng là nghĩ như vậy, nhưng nghe hắn nói huỵch toẹt ra, trên

mặt có chút đỏ bừng, cũng may lớp râu đã che hết nửa mặt, hẳn là không

ai nhìn thấy. Dù là như thế, cô vẫn nhìn hắn không chớp mắt, “Ngươi biết là tốt rồi, cho nên, ngươi cũng chú ý một chút… nếu không đừng trách ta !”

Vốn hôm qua cô lên kế hoạch kết giao với hắn, rồi lấy một

chút ít tài lộc, ai ngờ cha và Nhị nương cứ lẽo đẽo theo cô hoài, cô

đành phải ngoan ngoãn không làm gì.

Quân Vô Nặc nghiền ngẫm lời

của Ấu Trần, nhất thời vui mừng, vẻ mặt hiện lên tia thú vị, “Nghe lời

ngươi nói, nếu cha ngươi và Nhị nương chọn được con rể, ngươi sẽ gả đi

?”

“Cũng chưa hẳn.” Cô chưa đạt được mục tiêu của mình, thì cô sẽ không gả đi, việc đáp ứng cha cô chỉ là kế hoãn binh, cô sẽ có cách đối phó với cha. Chẳng qua…. Đúng rồi, sao cô phải trả lời hắn ?

Phục hồi tinh thần, Ngư Ấu Trần sắc mặt nghiêm lại, “Tóm lại, ngươi tốt nhất đừng làm rộn chuyện, ta mà gặp phiền phức, ngươi cũng gặp phiền phức.”

Nói xong, cũng không chờ hắn phản bác, cô ra lệnh : “Đi nhanh lên, hôm nay

trước khi trời tối, phải sửa xong cửa lớn của quán trọ.”

Phản ứng của cô chính là cái hắn muốn, tốt lắm, bọn họ không ai muốn gặp phiền phức cả.

Nhưng mà, hắn nhớ rõ hôm qua cô nói toàn bộ chi phí sửa cửa lớn đều do hắn

trả ? Không chỉ sửa cửa lớn, mà mấy ngày kế tiếp, bàn, vách tường, tất

cả đều là do Ngư Ấu Trần cùng tiểu nhị trog quán trọ tự tay làm. (='>'>

tiền vô tay chị đó rùi ông an uiiiiiii) Quân Vô Nặc đi theo cô, đương

nhiên không thể nhàn rỗi ngồi nhìn. Vì thế, hắn bị Ngư Ấu Trần sai làm

hết cái này đến cái kia.

Bởi vì cả ngày làm việc trong quán trọ,

trừ bỏ cơm chiều, một nhà Ngư gia cũng không gặp nhau nhiều, Ngư Ấu Trần cũng đỡ lo phần nào.

Hôm nay sáng sớm cứ tưởng là đến quán trọ tiếp túc sửa sang, ai ngờ Ấu Trần lại kéo Quân Vô Nặc đến một quán trà.

“Thế nào ? Sai ta làm việc mấy ngày trời, giờ lương tâm trỗi dậy, nên mời ta uống trà sao ?” Chọn lầu hai ngồi, Quân Vô Nặc cũng không chờ cô mời mà liền ngồi xuống.

Hắn đúng thật là tự cao tự đại, Ngư Ấu Trần

nhìn hắn ngồi đối diện mình, đi thẳng vào vấn đề, “Hôm nay đã là ngày

thứ sáu, tùy tùng của ngươi đâu ?”

Xem ra, rốt cuộc đã đến. Thấy

vẻ mặt cô như muốn bóp chết hắn, QuânVô Nặc rủ mắt, tay khẽ gõ lên bàn,

nói, “Ta đã nghĩ đến điều này cả đêm, ta nghĩ, hắn hẳn là…. Mang ngân

lượng chạy trốn rồi.”

“Ngươi nói cái gì ?” Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “hắn không phải bán mạng vì ngươi sao ? Sao lại nói

hắn bỏ trốn ?”

“Một tháng hắn chỉ được có 10 lượng bạc, hơn nữa, ngươi cũng biết, ta lại bị người khác truy sát.”

10 lượng ? Hắn không phải giàu có sao ? Sao mà lại keo kiệt với hạ nhân

vậy ? Nhưng mà so với bọn Lôi Nhị mỗi tháng cũng chỉ có 2 lượng, thì 10

lượng đó có vẻ nhiều hơn.

Nhìn vẻ mặt hắn ảm đảm, cảm giác bị lừa gạt của Ngư Ấu Trần cũng giảm xuống đôi chút, nhưng vẫn hoài nghi nói,

“Vậy sao tối qua ngươi còn ăn 2 chén cơm ? Hơn nữa, người chẳng có vẻ gì là sốt ruột, khổ sở cả.”

“Chỉ là tùy tùng bỏ trốn thôi, đâu có

gì mà tuyệt vọng. Cùng lắm thì… ta viết bức thư gửi về cho nhà, chậm

nhất một tháng, nhà của ta sẽ phái người đến đây.” Nói tới đây, Quân Vô

Nặc rốt cuọc ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Đương nhiên ta sẽ không ăn

không ở không, từ đây đến đó có chi phí gì phát sinh thì người cứ tính

vào là được.”

Ngân lượng ! Mắt Ngư Ấu Trần sáng lên, nếu tính hắn 10 lượng bạc một ngày tiền ăn ở và chi phí bảo hộ, một tháng là ba trăm lượng ! Ngư Ấu Trần trong lòng tính toán trên trời dưới đất, nhưng đã làm chưởng

quầy nhiều năm, tâm tư vẫn có vài phần kín đáo. Cô rất nhanh dấu đi vẻ

vui sướng, ánh mắt cẩn thận nhìn Quân Vô Nặc, bất thình lình đập bàn một cái.

“Quân Vô Nặc, ngươi không muốn trả tiền phải không ? Nói thật cho ta biết, ngươi không có ngân lượng, đúng hay không ?”

Chỉ có cô lừa người khác, làm sao để người khác lừa mình chứ ? Hắn mà dám

lừa gạt cô, cô dứt định cắt lưỡi hắn cho chó ăn, chặt đầu hắn làm ghế

ngồi.

Ngư Ấu Trần đột nhiên lật lộng, làm cho Quân Vô Nặc thấy

nao nao, xem ra, cô cũng không phải dễ bi lừa. Nhưng mà cô cũng có tư

cách lừa hắn sao ? Còn non lắm.

“Như vậy đi, ta sẽ đem ngọc bội

gán nợ cho ngươi, nếu ngươi không tin thì cứ cầm cái này đến tiệm cầm đồ mà kiểm nghiệm, sau đó chúng ta lại lập giao ước, thế nào ?” Quân Vô

Nặc vừa nói chuyện vừa