Polaroid
Đóng Cửa Phóng Vương Gia

Đóng Cửa Phóng Vương Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323464

Bình chọn: 10.00/10/346 lượt.

nhưng mà chúng tôi thì được, trăm ngàn lần đừng để trong

lòng.”

Từ khi quen cô, Vân Nương đối xử với cô như là muội muội.

Khóe miệng Ngư Ấu Trần khỏi không run rẩy, bộ dạng cô bây giờ khó coi lắm

sao? Bị cha cô và nhị nương quấn quít, mấy ngày liền đều ở trong phủ, cô thực sự rất buồn chán, cô chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí thôi

mà. Cái gì mà đừng buồn rầu chứ ????

“Ta biết chưởng quầy là

người trượng nghĩa, không muốn bất hòa với muội muội của cô, nhưng nếu

cô muốn, khắp Kinh Châu này đầy rẫy người tốt hơn Phó Thiếu Dương cho cô chọn, chỉ là sợ cô không chịu thôi. Cô không cần cảm thấy ngượng ngùng, dù sao người Ngư tướng quân xem trọng chính là cô, ông ấy sẽ không phản đối. Về phần Phó Thiếu Dương, chúng tôi sẽ xử lý cho.”

Vân nương muốn nói tiếp gì đó nhưng tiếng gõ cửa lại cắt ngang, tiếng Lôi Nhị

vang lên ngoài cửa phòng: “Chưởng quầy, có chuyện rồi, cô tốt nhất xuống xem đi.”

Vừa nghe lời này, Ngư Ấu Trần lập tức đứng lên, Vân nương nuốt xuống những lời định nói, mở cửa phòng ra.

“Chuyện gì?”

Lôi Nhị nhỏ giọng nói: “Có chuyện xảy ra rồi, bọn họ mang theo binh khí,

hình như triều định treo giải thưởng bắt tội phạm quan trọng.”

Mắt Ngư Ấu Trần sáng ngời, nhất thời tinh thần liền tỉnh táo. Ở thành Kinh

Châu này, nếu bất cứ tên tội phạm nào, cô cũng đều bắt cho bằng được.

Huống chi đây còn là tên khâm phạm triều đình, cô nhất định phải bắt

được tên này.

Nghĩ đến đây, cô liền đi xuống dưới lầu. Mới vừa đi đến cầu thang, bên tai liền nghe mọi người trong khách điếm bàn

tán chuyện của Phó gia. Xem ra, hôm nay chắc bán được nhiều rượu rồi.

Xuống đến dưới lầu, Ngư Ấu Trần nhìn lướt quá toàn bộ khách điếm. Hơn mười

bàn đều chật kín người ngồi, tụm năm tụm bảy nói chuyện, chỉ có 2 bàn

gần cửa sổ là ngồi uống trà, không tham gia cùng những người khác.

Ba người mà lại ngồi hai bàn. Nhìn cứ tưởng họ không quen biết nhau và

giống người bình thường, nhưng trong quần áo mỗi người lại có vũ khí,

dùng ánh mắt sắc bén để trao đổi thay cho lời nói. Nhìn bọn họ cũng

chẳng phải người lương thiện, có thể 1 trong số họ là khâm phạm mà triều đình đang truy nã. Nếu có thể tiêu diệt bọn họ…… thì cô sẽ nổi danh

khắp thành Kinh Châu, còn được thưởng ngân lượng nữa. Xem ra lúc trước

cô kiên trì thu thập bức họa của các khâm phạm đúng thật không uống

công!

Ngư Ấu Trần nhịn không được có chút kích động, đang muốn

đền quầy để lấy bức họa ra so, đột nhiên tầm mắt lơ đãng nhìn đến 1 góc

quán trọ, 1 nam nhân mặc cẩm bào màu lam.

Nam nhân đó đang tao

nhã uống trà, chân mày khẽ nhíu lại, dường như đang nghe chung quanh bàn luận, thần thái vô cùng nhàn nhã làm cho hắn với toàn bộ những người ở

đây khác xa nhau.

Cảm giác được cô đang nhìn hắn chăm chú, hắn

đột nhiên nhướng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt trong suốt làm người ta

tâm thần bất định.

Hắn buông ly trà, Ngư Ấu Trần mới nhìn rõ được mặt hắn, đúng thật là vô cùng tuấn tú, hơn nữa nhìn hắn còn trẻ, chắc

cũng tầm 20 tuổi. Nhưng ánh mắt đen dài sắc bén của hắn thì chẳng giống

tuổi hắn tí nào.

Thành Kinh Châu khi nào xuất hiện người xuất chúng vậy?

Chỉ là nhìn thoáng qua, nam nhân liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng trà

và điểm tâm. Ngư Ấu Trần cũng lập tức phục hồi tinh thần, khóe môi lại

hơi mỉm cười, xoay người đi vào quầy.

“Chưởng quầy, cô xem có ai là khâm phạm không?” Vân nương đi theo sát sau đó nói nhỏ vào tai cô.

Ngư Ấu Trần chà chà bàn tay, hưng phấn nói: “Đã nhìn ra, đúng thật là một con dê béo.”

Quả nhiên chuyện tốt đều đi đôi, vừa rồi tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nhãn lực đã luyện vài năm của cô thì không thể nhìn lầm.

Nam nhân kia quần áo nhìn như tầm thường, nhưng chất liệu vải thì lại

thượng thừa, cây trâm ngọc trên đầu cũng trong suốt lấp lánh. Cái khác

thì không nói đến, nhưng mà tư thế giơ tay nhấc chân kia đều toát lên vẻ tôn quý, người này không phú cũng quý!

Vân Nương ngẩn ra, nhìn

theo hướng Ngư Ấu Trần lúc nãy, lập tức hiểu được cô nói là ai, “Cô đang nói 2 người đang ngồi bàn bên kia? Bọn họ hôm kia đến trọ, ít khi ăn

trong khách điếm, người mặc áo xanh thoạt nhìn không phải người thường.”

Cuối cùng lại bổ sung 1 câu: “Chỉ thuê 1 gian phòng.”

Nghe Vân Nương nói vậy, Ngư Ấu Trần nhìn về hướng lúc nãy, quả nhiên bên hắn còn có nam tử mặc áo xanh, giờ phút này nam tử mặc áo xanh đang nói cái gì đó với hắn, chỉ là bộ dáng người này trông thật lạnh lẽo, khó gần.

Nhìn khí chất cùng quần áo của hai người này, nam tử áo xanh chắc chắn là tùy tùng. Nhưng mà, chỉ thuê 1 gian phòng…..

“Kêu Lôi Nhị tiếp đại họ một chút. Loại này là dân có tiền, nếu vào quán trọ của chúng ta, thì cũng phải xin hắn tí máu.” Ngư Ấu Trần đối với việc

chủ tớ họ ở 1 gian phòng không có hứng thú, cái mà cô quan tâm nhất

chính là ngân lượng.

“Chưởng quầy, cô xem, hẳn là không sai được.” Tiểu Khổng lặng lẽ đưa bức họa cho Ngư Ấu Trần.

Cô liếc nhìn bức họa, xong liền nhìn xuống mấy dòng chữ phía dưới bức họa, tội danh là cướp bóc thương nhân trên đường, thưởng ngân lượng — năm

mươi hai?

Còn tưởng rằng là cái gì đại dương mên