
,
Quân Vô Nặc nói tiếp, “Không phải mới vừa rồi còn nhất ngôn cửu đỉnh sao ? Sợ rồi à ?”
“Ai nói ta sợ?” Ngư ấu trần ghét nhân ai khiêu khích mình, chắc nịch nói, “Cứ như vậy đi.”
“Viết giao ước làm bằng chứng ?”
“Viết thì viết.”
Vì thế, Quân Vô Nặc vẽ vẽ nét bút viết giao ước, hai người đều ấn dấu tay
vào. Mọi việc đều đã xong, nhìn giấy trắng mực đen, khóe môi Quân Vô Nặc không khỏi giương lên ý cười.
Ngư Ấu Trần hoàn toàn không nhìn
ra suy nghĩ của hắn, lập tức cũng vui sướng, chờ cô khuyên cha cô, cô sẽ đánh hắn tơi bời, bắt hắn làm trâu làm ngựa cho mình.
Trở lại
tiền viện, vốn là muốn tìm Vân Khởi hỏi cha cô đã nói gì với huynh ấy,
tiện thể cho huynh ấy biết quyết định của cô. Kết quả là trong thư phòng không có ai, xung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng Vân Khởi đâu.
Đang muốn đi phòng của Vân Khởi tìm huynh ấy, thì Chỉ Huyên đi về phía cô, hỏi, “Ngư cô nướng tìm vị Vân công tử kia ?”
Bởi vì hắn là tùy tùng của Quân Vô Nặc, cho nên Ngư Ấu Trần cũng xem hắn
là kẻ thù, nhưng trước mắt tìm Vân Khởi quan trọng hơn, liền hỏi hắn,
”Ngươi gặp huynh ấy rồi ?”
Chỉ Huyên đáp, “Vân công tử sau khi ra khỏi thư phòng, thì đi tìm Ngư cô nương, nhưng lại không thấy cô, nên
đã đi khỏi phủ.” Đương nhiên, hắn không nói cho cô biết, khi Vân Khởi đi tìm cô, bị hắn ngăn lại, cũng nói cho Vân Khởi biết, cô cùng chủ tử của hắn đang ở trong phòng nói chuyện, Vân Khởi mới ảm đảm rời đi.
Huynh ấy đi rồi ? Ngư Ấu Trần nhất thời trong lòng có chút bùn bã, không hỏi
cũng biết, chắc chắn là ý của cha cô. Vân Khởi nhất định sẽ rất thất
vọng ? Sớm biết như thế, cô sẽ không nhanh chóng đáp ứng huynh ấy, đáng
lẽ phải đợi mọi chuyện giả quyết xong rồi mới nói.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ mong cô có thể thắng được Quân Vô Nặc, rồi sẽ đi tìm huynh ấy giải thích rõ ràng.
Ban đêm, Ngư Ấu Trần tự tay xuống bếp làm món ăn cha cô yêu thích nhất, sau khi ăn xong, cô và cha cùng ở thư phòng nói chuyện. Chính là cô đem
chuyện Quân Vô Nặc lừa gạt mình thêm mắm dặm muối, Ngư Diệu Thiên cũng
không có quá tức giận.
“Nó giấu diếm chuyện mình có võ công, cha
thấy cũng không có gì sai cả. Dù có võ công thì cũng không cần nói toạc
ra, giống như con vậy, cả ngày hugn hăng gây sự, con cũng phải nên giống nó, bản tính điềm tĩnh như vậy mới tốt.”
Quan điểm của Ngư Diệu
Thiên đã rõ ràng như thế, vòng thuyết phục thứ nhất của cô xem như thấy
bại, ngược lại càng làm cho cha cô xem trọng người con rể này.
Ngày kế, phủ tướng quân có khách, một người đã lâu không gặp – Phó Thiếu Dương.
Từ sau chuyện hôm đó, Phó Thiếu Dương cũng không ít đến phủ, trái lại số
lần đến còn rất thường xuyên, mỗi lần đều mang một đống lễ vật cho Ngư
Thần Sương và vợ chồng Ngư thị, một quan hệ của hai người cũng cải thiện rất nhiều, nhưng thật ra người vui nhất cũng chính là nhị tiểu thư.
Nhưng mà Ngư Ấu Trần rất ít khi ở trong phủ, cho nên chỉ ngẫu nhiên nghe Tiểu Mễ nói qua vài câu. Lần này chính mắt thấy hắn mang đến cho Thần Sương
tơ lụa thượng đẳng, cũng không nghĩ đến, trên bàn cơm hắn lại chủ động
nói đến hôn sự của cô.
“Tiếu tế nghe nói nhạc phụ đại nhân đã chọn Quân công tử làm rể, không biết có thật hay không ?”
Ngư Ấu Trần vừa định phủ nhận, thì thấy Quân Vô Nặc đã gắp đồ ăn vào trong
chén cô, cô ngẩn người, Ngư Diệu Thiên đã tiếp lời, “Hôn nhân đại sự làm sao có thể giả được, hiện tại ngày thành hôn cũng đã ấn định vào, vào
ngày kia.”
Nhanh như vậy ? Ngư Ấu Trần cả kinh trợn má hốc mồm, không phải cô chỉ còn cơ hội 2 ngày thôi sao ?
Phó Thiếu Dương để ý phản ứng của cô, vội vàng nhìn thoáng qua, lại nói,
“Vậy thì thật đáng chúc mừng, nghe nói Quân huynh là thương nhân, không
biết là mua bán cái gì, quý tiệm là ?”
Quân Vô Nặc thản nhiên đáp, “Thương túc các, kinh doanh lương thực.”
Một câu nói lơ đãng của hắn, lại làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc. Ai nấy đều biết, Thương túc các là tiệm cung cấp lương thực lớn nhất ở Hạ
Thương, không phải vì có nhiều chi nhánh, mà vì nó là hoàng thương (kinh doanh hoàng tộc, cung cấp lương thực cho hoàng cung), mấy nắm trước còn được ban quốc họ, địa vị rất cao.
Khiếp sợ qua đi, Ngư Ấu Trần
không khỏi nhìn Quân Vô Nặc cười lạnh một tiếng, cô cứ tưởng hắn dùng
quỷ kế gì để thuyết phục cha cô, thì ra hắn giả mạo hoàng thương. Biết
rõ mưu kế của hắn, cô không lo không tìm ra đối sách. Nhưng mà cũng kỳ
lạ, cha cô bắt đầu lúc nào thích tiền tài ?
Phó Thiếu Dương không ngờ tới gia thế của hắn lại lớn như vậy, sắc mặt âm trầm không ít, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kế hoạch thứ hai của Ngư Ấu Trần cũng thực hiện trong ngày hôm đó, lần này cô cố ý thay bộ quần áo lần trước Thu Nhị nương làm cho cô, cũng tượng
trưng cho kỳ vọng hạnh phúc của mẹ cô.
“Cha, cha xem quán trọ
kinh doanh tốt như vậy, hàng năm đều lời rất nhiều tiền, cho dù mai mốt
cha không còn là tướng quân, nữ nhi cũng có thể để cha an nhàn an hưởng
tuổi già.” Ngư Ấu Trần biết rõ cha cô chịu mềm không chịu cứng, vì thế
lợi dụng chữ “Hiếu” để khơi màu.
“Còn cái tên Quân Vô Nặc kia, mở miệng ra là nói dối,