
ng xứng với cậu, mà
thân phận cũng rất xứng lứa vừa đôi, bởi cô cũng là một ngôi sao nổi tiếng
đương thời, khởi nghiệp từ thân phận người mẫu, giờ đang mạnh mẽ bước chân vào
điện ảnh truyền hình.
Chính Nam làm như không
nghe thấy gì, đưa tay gạt mớ tóc xoăn của Lan Tín, dửng dưng nói: “Cô nhìn thấy
Lan Nhã rồi chứ?”
“Phải, đại mỹ nhân như
thế ở trước mặt, tôi đương nhiên phải trông thấy rồi”. An Tín cười hớn hở đáp,
lại thò đầu ra nhìn quanh ngoài hành lang, thấy Lan Nhã chống cổ tay trắng
ngần, đang “nhả ngọc phun châu” với Boss Dụ. Cô thu lại ánh nhìn, chép chép
miệng: “Hình như muốn nói chuyện riêng tư với sếp, đuổi khéo tôi đi”.
Chính Nam cười khinh mạn,
tiếp tục kéo mớ tóc xoăn trên ngón tay thành hình QQ. Đến lúc An Tín phát hiện
ra thì đã không kịp cứu vãn nữa rồi. Cậu phớt lờ sự trốn tránh và cái trợn mắt
của chủ nhân mái tóc xoăn, vừa nghịch ngợm như quen thân lắm rồi, vừa lơ đãng
nói: “Tôi biết cô rất tò mò về cô ta, có điều tôi phải nói với cô, những gì cô
biết về cô ta chỉ giới hạn ở những nội dung viết trên tạp chí, Lan Nhã thực sự
không phải người như trong tưởng tượng của cô đâu”.
Tôi thì có tưởng tượng gì
về cô ta chứ. An Tín nhủ thầm trong bụng. Người phụ nữ xinh đẹp như thế lại
khoác nguyên cái giá cao ngạo, thật phí phạm cảm giác nho nhã học thức mà vẻ bề
ngoài mang lại.
“Lạ thật, sao cậu lại
hứng thú với chuyện của tôi thế nhỉ”. An Tín túm lại mớ tóc xoăn của cô, nhíu
mày buông một câu, “Cậu buôn nước bọt với cô nàng Vụ Vụ kia là được rồi, đến
lôi tóc tôi làm gì chứ… Này! Bỏ tay ra! Đau quá!” Cô ra sức phát vào tay cậu,
cậu hứng chí nhấc tóc cô lên, giật lấy giật để. Cô ráng chịu đau kiễng chân túm
lại chân tóc, khẽ nhích người, bất ngờ đụng phải môi cậu đang cúi xuống.
Một nụ cười nhạt đọng lại
khóe môi Chính Nam: “An tóc xoăn, cô hôn tôi đấy nhé”.
An Tín lừ mắt với cậu:
“Xin lỗi, là không cẩn thận đụng phải”.
Chính Nam tiếp tục dang
cánh tay, giam cô trong lòng, tạo nên một bầu không khí mờ ám. An Tín phát giác
ra, cúi đầu tìm cách thoát ra ngoài. Cậu túm lấy vai cô, cười nói: “Không phải
cô tò mò vì sao tôi lại biết chuyện của Lan Nhã hay sao?” Tin tức liên quan đến
tình địch, An Tín đương nhiên muốn nghe. Cô tựa sát vào tranh tường, cách xa
môi cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt chờ đợi. Chính Nam nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu
lại, khóe môi một lần nữa cong lên: “An tóc xoăn giống hệt con cừu QQ”.
An Tín không chờ đáp án,
không lề mề nữa, quay người đi thẳng vào đại sảnh. Cánh tay đột nhiên truyền
lại một lực mạnh, một thế lực cứng rắn đưa cô trở lại vòng vây khi nãy, từ từ
siết lấy.
“Đừng cử động, bên đó có
paparazzi(7). Chính Nam cúi đầu, lấy nửa người che mặt cho cô, hơi thở phả ra
dịu dàng vô cùng “Đứng một chút là xong, chỉ cần họ không chụp được ảnh chính
diện của cô là được”.
(7) Thợ săn ảnh.
An Tín cố gắng rụt vai
lại trốn trong bóng cậu chiếu xuống, giọng điệu có phần xem thường: “Cậu lại
lôi loại tiểu thị dân như tôi ra tạo tin đồn tình ái làm gì, muốn tạo hiệu ứng,
phải tìm Vưu Vụ mới đúng chứ!”
Vòng tay của Chính Nam ấm
áp lạ thường, lồng ngực vang lên tiếng cười khùng khục. Cậu đáp: “Tôi chỉ thích
cô thôi”.
An Tín không trông thấy
biểu cảm trên khuôn mặt cậu, chỉ cảm nhận được mùi hương hoa trà tỏa ra từ cậu,
còn cả tiếng cười gian xảo riêng có của cậu. Cô trông thấy gấu áo vest của cậu
mở tung, để lộ vòng eo dẻo dai, tiệp với áo sơ-mi thẳng thớm, thì không kìm được
véo mấy cái, “Còn lảm nhảm tôi “xử tử” cậu luôn”.
Giọng Chính Nam nén cười
vang lên: “Tóc xoăn bắt nạt tôi hình như đâm nghiện rồi, lúc đả hổ cũng thế”.
Vừa nhắc đến chuyện “Ba
lần đánh hổ An” vinh quang kia, An Tín lập tức liên tưởng đến cuộc điện thoại
gọi cho Dụ hằng tối hôm ấy. Boss ở nơi cô không nhìn thấy, hình như cực kì
không tán đồng cách làm của cô, khiến cho lời nói ra cũng lạnh lùng và nhạt
nhẽo. Nghĩ đến đấy, cô không rét mà run, may mà lúc này Boss đang bị Lan Nhã
quấn lấy, không trông thấy hành động mờ ám của cô.
An Tín lại lặng lẽ nhích
người ra, nôn nóng nói: “Kể cho tôi chuyện của Lan Nhã đi”.
Chính Nam nghiêng người
tựa vào tường, vẫn che khuất ánh mắt soi mói của đám paparazzi phía đầu hành
lang, hờ hững nói: “Lan Nhã là tổng thanh tra nghệ thuật của công ty “Lệ Đô
Thời Thượng”, vừa từ nước ngoài về. Cô ta là bạn gái cũ của sếp cô, thân phận
gia thế đều tương xứng với sếp cô, nghe nói năm ấy chuyện tình của họ từng chấn
động một thời”. Cậu nhìn gương mặt bánh bao tròn trịa của An Tín từ từ xụ
xuống, thu lại cánh tay đang bao bọc, chọc chọc gương mặt cô nói tiếp: “Bọn họ
chia tay thế nào không ai biết, lúc ấy tôi mới tiếp nhận quảng cáo của Lệ Đô,
tin tức nội bộ bị phong tỏa, không truyền ra ngoài”. An Tín lặng im dựa vào
tranh tường không nhúc nhích. Chính Nam dường như nhìn thấu tâm sự của cô, cười
cười: “Sao hả? Nhụt chí rồi sao? Cảm thấy mình không bằng người ta à?”
An Tín vẫn không lên
tiếng, cậu giật giật lọn tóc xoăn của cô thở dài: “Cô là độc nhất vô nhị rồi,
căn bản không cần so sánh đâu!” rồi lại vuốt vuốt