
mẽ. An Tín đứng sau lưng anh ngất ngây mất
một lúc, vỗ vỗ cái mặt đỏ lựng, hớn hở xuống lầu.
Chính Nam ngồi trước quầy
bar đợi cô, trên tay cầm ly chân cao, lắc lắc chất lỏng màu xanh lam. Trước mặt
anh còn có một ly rượu trống không, trong suốt, lặng yên, như hiu quạnh cùng
anh, dưới ánh đèn lờ mờ lóe lên ánh sáng màu lạnh. An Tín đi tới, đến gần sát
mặt cậu: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
Chính Nam đặt ly xuống,
toàn thân phả ra hơi rượu lành lạnh. Cậu chống đầu nhìn An Tín một lúc, mới
nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
Chính Nam lái chiếc xe
đua màu trắng, phía sau có gióng bảo vệ có sức mạnh khiến người ta yên tâm hệt
như chính cậu vậy. An Tín đi một vòng quanh xe, ngẩng đầu hỏi: “Đổi xe rồi
sao?”
Chính Nam mở cửa xe, ngồi
vào trước: “Ừm. Loại xe này tính năng tốt, có lực hoãn xung, thích hợp để chở
phụ nữ”.
“Cậu nghĩ chu đáo thật
đấy”.
Xe thì đúng là tốt thật,
nhưng chủ nhân lái vừa lái đã dẫn động tất cả mã lực, xé gió lao đi như trong
“Initial D”(6) vậy. An Tín sợ xanh mặt, bấu chặt ghế ngồi la oai oái: “Chính
Nam cậu bị bệnh à? Lái nhanh như thế làm gì chứ?” Chính Nam mắm môi xoáy vô
lăng, trôi chảy với phong độ của Jay Chou(7). Cậu không nói không rằng xông
thẳng vào đường bờ sông, rồi đột ngột dừng lại cái rẹt, nhét xe vào chỗ trước
con đê chừng 1 mét.
(6) Initial D: bộ phim
kể về những tay đua đường phố dựa trên cuốn truyện tranh Nhật Bản cùng tên.
(7) Châu Kiệt Luân: ca
sỹ nổi tiếng Trung Quốc, diễn viên chính phim Initial D.
Chỉ tiến lên trước một
chút nữa thôi, là cả chiếc xe đã lao xuống sông. An Tín hoảng hồn nhìn cậu.
Chính Nam quay mặt sang,
lặng im nhìn ngắm gương mặt bị gió thổi đỏ ửng, mái tóc tung bay, khóe miệng
căng ra nụ cười, nói: “An tóc xoăn, làm thế nào đây? Tôi bây giờ hình như rất
không vui”.
“Cậu sao lại không vui?”
Cô bị cậu nhìn chằm chằm như thế, đành bị động hỏi.
Chính Nam giơ ngón tay
lạnh như băng ra, chầm chậm trượt theo từng đường nét trên gương mặt cô, giọng
điệu cực kỳ thờ ơ: “Tại sao ư? Phải rồi, để tôi nghĩ đã nhé, tại sao cảm giác
hứng khởi khi gặp cô biến đâu mất nhỉ?”
Giọng cậu trở nên vừa
lạnh vừa trầm, không khác nhiệt độ nơi ngón tay là bao. An Tín muốn gạt cô ra,
cậu bỗng lấy hai bàn tay áp khẽ vào má cô, ép đôi môi hồng của cô dẩu ra.
“Cô biết không, An tóc
xoăn”, Chính Nam bấu má cô vặn vẹo, “Thấy cô không vui, tự trong lòng tôi cũng
thấy buồn phiền, chỉ muốn làm cho cô vui lên, nên đã đưa cô đến club của Dụ
Hằng. Cái “Tinh Quang” đó chính là của Dụ Hằng mở ra, nghe Tiểu Sảnh kể đó cũng
có nguồn gốc của nó, có điều đó không phải điều quan trọng, điều quan trọng là
ở sân bóng quần, đã biết lát nữa thôi anh ta sẽ tới, tôi còn luyến tiếc cái con
mẹ gì chứ, không nỡ cứ thế bỏ đi, để cô gặp được
anh ta. Vì sao ư? Bởi cô là đứa đầu óc bã đậu, cứ thấy người đàn ông đó là quên
sạch sành sanh, cũng không biết tôi đã đứng trước thang máy đợi cô bao lâu. Tôi
nghĩ có lẽ đấy chính là số mệnh của tôi, đứng sau lưng cô, nhìn cô đứng sau
lưng ngây ngô nhìn theo anh ta...”
An Tín ngẩn ngơ hỏi:
“Tiểu Sảnh là ai?”
Chính Nam bỗng hung tợn
cúi đầu, cắn chặt môi cô. An Tín đau quá, gắng sức gạt tay cậu ra, xoay người
trèo ra ngoài xe. Cậu túm được cổ áo cô, lôi cô trở lại. “Tôi còn chưa vui, cô
đã muốn đi rồi sao?”
An Tín bị cổ áo ghì cho
phát ho, cô túm lấy cánh tay mạnh mẽ của cậu mà kêu: “Được rồi được rồi, tôi
rất cám ơn cậu hôm nay đã giúp tôi vui lên. Tôi vô cùng cảm kích ơn đức của
cậu. Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, tôi giờ chỉ thích Dụ Hằng
thôi, không thể nào phát điện với cậu được”.
Chính Nam buông tay, lạnh
lùng hừ một tiếng. An Tín không đoán nổi tính khí của cậu, dè dặt cười hùa
theo, nói: “Có thể đi được chưa? Sắp tới giờ giới nghiêm của mẹ tôi rồi”.
Chính Nam mặt lạnh
như băng đưa An Tín về đường Tinh Tinh, tới đầu đường, cậu dừng xe, để cô tự đi
về.
“Chỗ này có người quen,
để họ bắt gặp thì không hay đâu”
An Tín trước lúc xuống xe
mới sờ đến bàn thỏa thuận trong ba lô, nuốt nước bọt ngập ngừng: “Cái đó... Chính
Nam, Dực Thần chúng tôi muốn mời cậu làm người phát ngôn..”
“Miễn bàn”. Cậu bắt đầu
quay xe. Đáp không mảy may do dự.
Cô cuống lên, lao thẳng tới, túm chặt kính chắn gió của cậu. “Chính Nam, Chính
Nam tốt bụng của tôi, chúng ta từ từ thương lượng đã nào!”
Khóe môi cậu hiện ra nụ
cười chế giễu: “Sao hả, nghĩ lại rồi muốn nhờ tôi sao?”
Cô trịnh trọng gật đầu.
Nụ cười của Chính Nam chỉ
lộ ra một nửa, rồi lập tức hãm lại. Cậu vào số xe đua, buông lại một câu: “Vậy
làm cho tôi vui trước đi đã”.
An Tín đứng ở đầu phố,
trơ mắt nhìn chiếc xe đua màu trắng lao đi như bay, có chút e ngại. Cô ngẩng
đầu nhìn bầu trời đêm, trông thấy một vài vì sao đang lấp lánh, trong lòng dần
ấm lại. Vô duyên vô cớ quấy rầy cả buổi tối, thứ cuối cùng cô ghi nhớ lại chính
là bầu trời đêm trên đầu, nhắc cô nhớ đến màn đêm lung linh ánh sao như cái tên
của club kia.
Cái nơi có thể khiến cô
cười.
Nhiệm vụ công ty giao phó
vẫn chưa hoàn thành, An Tín cảm thấy vô cùng