
ánh mắt lại lấp lánh phong phú đến vậy, khiến cho kẻ chậm
chạp như An Tín cũng hiểu ra một đạo lý. Người đẹp Lan Nhã này quá không đơn
giản, ít nhất thì công phu bề ngoài cũng mạnh hơn cô. Lan Nhã không nhanh không
chậm bước tới, khoác lấy tay Cash, nhìn Dụ Hằng cười nhạt: “Dụ, cô này chính là
bạn gái anh sao? Không biết thời gian giữ tươi của cô ta được bao lâu nhỉ?”
Dụ Hằng khẽ cử động khóe môi, dáng điệu lịch sự cũng
không thua kém cô tẹo nào. “Chỉ cần cô ấy vui lòng, tôi nguyện giữ cả một đời”.
Cash lúc này lại khom khom người về phía An Tín: “Rất
xin lỗi làm gián đoạn hành thư của cô, gia phụ lúc còn tại thế thường nói kẻ
chắp mực tấm lòng thông đạt, không biết tôi có vinh hạnh được cô đây lượng thứ
cho không?”.
An Tín thấy Cash vẻ mặt thành thực, có phần không hiểu
anh ta. Vừa rồi trong khoảnh khắc giúp cô chặn mực, cô rõ ràng trông thấy một
chiếc đồng hồ đeo tay lộ ra dưới tay áo anh ta, kim cương lấp lánh trên mặt
đồng hồ màu đen làm cô lóa cả mắt, thứ giá cả đó là đẳng cấp cô không sao đoán
được. Đàn ông vừa giàu có lại thích gây hấn thường không có nội hàm sâu sắc,
song hành vi của anh ta lúc này lại không khác gì một thân sĩ nho nhã lễ độ.
Cô túm túm tóc: “Không sao”. Nghĩ bụng, chỉ cần anh
đưa Lan Nhã đi khỏi đây đừng quấy rầy tôi nữa là OK.
Cash lại thừa thắng xông lên: “Cô An đã lượng thứ cho
tôi rồi, vậy chắc tôi có vinh hạnh được mời cô uống trà lần sau chứ?”
Dụ Hằng đáp thay cô: “Công việc của cô ấy có hơi bận,
trà để tôi mời cho”.
Cash nhếch môi cười: “Dụ, cậu giữ chặt thế mà làm gì,
tôi đâu có ăn thịt cô ấy đâu”.
Lan Nhã kéo kéo tay Cash, ánh mắt đong đưa không rời
khỏi Dụ Hằng, vẻ dò xét. “Dụ, xem ra anh rất kị bọn em mang cô người yêu bé nhỏ
của anh đi thì phải, sợ bọn em sẽ nói ra điều gì chăng? Vậy thế này đi, để lần
sau em tới tìm anh, một mình gặp riêng anh một bữa”.
Dụ Hằng vẫn nguyên vẻ điềm tĩnh, từ đầu đến cuối không
bị họ lung lạc. Anh đáp rất nhanh: “Không cần đâu, những gì cần nói tôi đã nói
cả rồi”.
Lan Nhã trước khi kéo Cash rời đi còn quét ánh mắt sắc
lạnh qua người An Tín, mặt cũng không giấu nổi vẻ hậm hực. Cô ta mím môi khẽ hừ
một tiếng, ngẩng đầu bước về phía sảnh chính, hai phóng viên cầm mic chạy tới
phỏng vấn cô ta, không cần nhìn trực diện mặt, An Tín tin chắc Lan mỹ nhân lúc
ấy nhất định lại tươi như hoa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tố chất tâm lý
không phải người thường.
An Tín tò mò dõi theo từ đầu đến cuối, coi mình như
người vô hình. Dụ Hằng đưa tay ra, kéo đầu cô lại xoa xoa, cười nói: “Cash là
bạn anh, sốt ruột bênh em gái, vì chuyện của Lan Nhã mà đâm ra thành kiến với
anh, anh, em đừng nghĩ ngợi lung tung”.
“Em có nghĩ lung tung đâu”. Cô tựa vào lòng anh, nhưng
vẫn rất hiểu kỳ thò đầu ra, nhìn theo bóng Lan Nhã khoác tay Cash. “Em thực sự
rất tò mò không biết anh đã làm gì Lan mỹ nhân, phải bất chấp mọi thứ bám lấy
anh như thế” “Hãy tin anh”.
Dụ Hằng hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, mở miệng: “Anh
không làm bất cứ việc gì không phải với cô ấy, kể cả em”.
An Tín vui vẻ toét miệng cười, nghe lời anh, cúi người
tiếp tục viết nốt bức hành thư.
Dụ Hằng ngồi bên bàn trà hút thuốc, khói thuốc lờ mờ
uốn lượn, quét qua chân mày đang nhíu lại, để lộ một nét mực thâm trầm. Anh
nhìn về hướng sảnh chính, đường nét gương mặt nhìn nghiêng như tạc thường ngày
toát lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, khiến An Tín vốn đã quen với sự dịu dàng của
anh có chút không quen lắm.
“Anh sao thế?” Cô cuối cùng phải thừa nhận bị phân
tâm, đặt bút xuống, kiên quyết không viết nữa.
“Không có gì”.
“Nhưng chỗ này không được hút thuốc”'. Dụ Hằng đẩy
thuốc vào khóe miệng, mỉm cười “Chỉ lần này thôi, lần sau không thế nữa”.
Hóa ra anh cũng biết chơi xấu, vì quá lo lắng cho cô
mà túc trực mãi bên cạnh sợ Lan Nhã lại tới quấy rầy cô. Trong lòng An Tín dâng
lên một niềm vui ngọt ngào, song cũng ý thức được sự lợi hại của Lan Nhã.
Cô đứng trước mặt anh cười ngây ngô, anh quay lại nhìn
thấy vẻ mặt của cô, ngẩn ra một lúc, dụi tắt thuốc, dắt cô đi về phía sân khấu,
miệng cũng cười theo.
Ông An đang nhận phỏng vấn của đài truyền hình, hai
tay ông đan vào nhau, ăn nói nhã nhặn hài hước, người xem chốc chốc lại phá lên
cười. Dụ Hằng đứng xem một lúc, rồi cúi đầu ghé sát bên tai đầu xoăn nói: “Sự
lạc quan của em bắt nguồn từ bác trai”.
An Tín vội vàng cải chính: “Đâu có, em chịu ảnh hưởng
rất lớn từ mẹ mà, em rất may mắn có họ là bố mẹ”.
Ông An chủ động nhấm nháy hai tiểu bối hoạt động tự
do, An Tín kéo Dụ Hằng chạy ra bãi biển bên ngoài, hạnh phúc bay bổng trong gió
đêm. “Lúc này mà ngồi phi thuyền lướt trên biển thi thích phải biết”.
Dụ Hằng không biết làm sao níu lại bước chân cô, bèn
nói: “Sao em vẫn như đứa trẻ vậy, toàn thích chui vào chỗ trẻ con chơi”.
Khu vui chơi ven biển nhấp nháy ánh đèn, bóng đèn màu
giăng trùng trùng điệp điệp như bầu trời đầy sao chói lóa, soi sáng nụ cười
những du khách phía dưới. Nơi đây già có, trẻ có, từ cặp tình nhân đến những
ông bố bà mẹ trẻ trẻ măng, Dụ Hằng là đại diện cho đàn ông trưởng th