
ớn nhất, chính là khi cô nghe được câu nói ở sân bay của anh: “Anh yêu em… hãy cho anh ba phút.”
Cô không hề quay đầu lại.
Cho đến khi anh ngồi trước mặt cô, nói
cho cô biết cuộc hôn nhân của anh là giả, tất cả những lỗi lầm anh đã
từng phạm phải chỉ vì trách nhiệm nặng nề anh phải mang trên vai. Bạc
Băng nghĩ: Đây nhất định là điều khiến cô đau đớn nhất, sẽ không có bất
kỳ điều gì có thể làm cô đơn khổ hơn lần này.
Kết quả là cô lại đánh giá anh quá thấp.
Để có thể một lần được ngắm nhìn thoáng
qua cô, có thể nói một câu với cô – Một người đàn ông yêu cô đã bỏ công
đến tận đây, thứ anh muốn chính là trở thành vị hôn phu của cô mà thôi!
Không đợi cô trả lời, anh vỗ vỗ vai cô: “Khuya rồi, em ngủ đi. Sáng mai còn đến đón vị hôn phu của em.”
Trong ấn tượng của Bạc Băng, Ấn Chung
Thiêm luôn mặc Âu phục, mang giầy da bóng loáng, tóc không một chút rối. Nhưng Ấn Chung Thiêm trước mắt cô bây giờ, khiến người khác cảm thấy
chua xót. Anh ta gầy, xương hàm dưới gồ lên, mái tóc rối tung, nhìn qua
thì có thể thấy đã một thời gian dài chưa được tắm. Ấn Chung Thiêm không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai cúc trong cơn gió
thu lộ ra chút vẻ yếu đuối.
Diệp Chính Thần và Ấn Chung Thiêm cùng
bước ra, trên người Diệp Chính Thần là bộ quân trang mà cô vừa là vào
sáng nay, phẳng phiu như mới.
Đúng là mỉa mai, vô cùng mỉa mai.
“Chung Thiêm!” Bạc Băng đứng ở khu phố đối diện, vẫy vẫy tay, gọi Ấn Chung Thiêm.
“Tiểu Băng.” Ấn Chung Thiêm vừa thấy cô, liền kích động chạy đến, không buồn chú ý đến tín hiệu đèn xanh đèn đỏ.
Băng qua dòng xe cộ đông đúc ở ngã tư đường, Ấn Chung Thiêm đứng trước mặt Bạc Băng, dùng sức ôm cô vào lồng ngực.
Rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói,
nhưng lúc này, một câu cô cũng không thốt ra được. Bởi vì, đôi môi mềm
mại của Ấn Chung Thiêm đang bao phủ lấy bờ môi của cô nhưng lúc này Bạc
Băng chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là: Lạnh!
Diệp Chính Thần đứng ở khu phố đối diện, một chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua làm cho thân ảnh của anh lúc ẩn lúc hiện.
Trong làn sương mù mênh mông, Bạc Băng
vẫn có thể nhìn thấy rõ Diệp Chính Thần đứng trong gió, cả người anh
cứng đờ, hai tay nắm chặt thành quyền, xương ngón tay căn lên một cách
rõ rệt…
Bạc Băng nhắm mắt lại, cô không nghĩ là
ngay cả lúc nhắm mắt, trước mắt cô vẫn là hình dáng của Diệp Chính Thần, trùng trùng điệp điệp, lúc ẩn lúc hiện. Mỗi một động tác, mỗi một ánh
mắt, đều khắc sâu vào tâm trí cô.
Sau vài phút kiên trì, cố gắng hết sức để nhẫn nại. Cuối cùng Bạc Băng cũng không chịu được nữa, cô đã dùng tay
đẩy Ấn Chung Thiêm ra.
Ấn Chung Thiêm cũng nhanh chóng hiểu được cử chỉ vừa rồi của mình đã vượt quá sự lễ độ hằng ngày, nên anh ta chỉ
lưu lại một nụ hôn ngắn ngủi trên đôi môi của cô, sau đó nhanh chóng
buông Bạc Băng ra.
Bạc Băng âm thầm hít thật sâu, mở to mắt, cô chỉ thấy Diệp Chính Thần đang từ con phố đối diện bước đến, ánh mắt
sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm vào môi cô, giống như đôi môi đó
chính là vật sở hữu riêng của anh nhưng lại bị người khác xâm phạm.
Bạc Băng không hề hay biết, liếm nhẹ đôi môi như đang bị đóng băng của cô, nhìn anh nói: “Cám ơn!”
Đôi tay đang nắm thành quyền của Diệp
Chính Thần dần dần nới lỏng: “Cũng đã trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa rồi hãy trở về Nam Châu.”
Để giữ kín các nguồn tin, cuộc thẩm vấn
và nơi giam giữ Ấn Chung Thiêm được dời đến Lăng Châu. Thành phố Lăng
Châu cách thành phố Nam Châu khá xa, khoảng ba giờ ngồi xe, hiện nay đã
hơn mười giờ, đúng giờ cơm trưa. Tuy Bạc Băng không muốn Ấn Chung Thiêm
và Diệp Chính Thần va chạm nhiều, nhưng cô không thể buộc anh để bụng
đói lái xe đưa cô và Ấn Chung Thiêm về nhà.
Do dự một lát, Ấn Chung Thiêm đã thay cô quyết định: “Cũng được.”
Sự việc đã đến bước này, Bạc Băng cũng
không thể từ chối được nữa, cô chỉ có thể dùng vài câu nói trái với
lương tâm của mình rằng mời anh ăn cơm cũng chỉ để tỏ lòng biết ơn.
Diệp Chính Thần không thích nghe nhất lại chính là những lời vô nghĩa như thế, anh nhìn thoáng qua cô một lần, đi thẳng đến nơi đỗ xe: “Lên xe đi.”
Ấn Chung Thiêm thấy chiếc xe lẫn biển số
xe đều màu trắng, dường như nhớ đến một việc gì đó, nhìn Bạc Băng, sau
đó lại nhìn Diệp Chính Thần.
Bạc Băng mở cửa xe sau: “Chúng ta ngồi ghế sau đi.”
Diệp Chính Thần đã từng dạy cô lễ tiết
khi chọn chỗ ngồi trong xe, ví dụ như: Nếu người lái xe không phải là
tài xế, thì người ngồi chung xe phải ngồi vào vị trí cạnh người lái xe
để trò chuyện cùng người lái xe. Còn nếu mọi người đều ngồi ở ghế sau,
để trống chỗ ngồi kế bên người lái xe, như vậy có nghĩa là người lái xe
chính là người làm nghề tài xế.
Bạc Băng vừa muốn lên xe, Diệp Chính Thần đã quay đầu lạnh lùng lườm cô, biểu hiện của anh như đang nói: Em và
hắn ta cùng ngồi ghế sau thử xem?!
Bị anh lườm đến mức xấu hổ, Bạc Băng ảo não đẩy người Ấn Chung Thiêm: “Anh ngồi ở phía trước đi.”
***
Diệp Chính Thần đưa Bạc Băng và Ấn Chung
Thiêm đến một nhà hàng sang trọng nhất ở Lăng Châu, vừa vào cửa, trên
gương mặt của người quản lí