XtGem Forum catalog
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324753

Bình chọn: 8.00/10/475 lượt.

ề phòng nghiên cứu uống cà phê.”

“Uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu!”

Bạc Băng âm thầm thở dài, tự hận bản thân mình không nên quan tâm đến

sức khỏe của anh, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà cứ quan tâm đến

anh: “Được rồi, em có mang một ít thức ăn để trong tủ lạnh ở lầu hai,

anh cầm lấy rồi dùng đi.”

Ánh mắt anh tỏ rõ sự vui sướng: “Vậy còn em?”

“Em không muốn ăn cơm thừa, nên sẽ đến căn tin ăn những món ngon hơn.”

“Cám ơn!”



Một người ngồi trong một góc căn tin,

trước mặt là một bát mỳ nước, Bạc Băng lẳng lặng húp một ngụm nước dùng, vô cùng nhớ món đậu hũ nấu gà mà cô đã thức dậy từ lúc năm giờ sáng để

làm.

Bạc Băng thở dài, Haizzz! Điều này có thể trách ai, không phải bản thân của cô ngu ngốc đến nỗi không thể nào

ngăn cản sự mê hoặc của “sắc đẹp” à!

Khi Bạc Băng nhớ đến người nào đó, hít

thở của cô dường như không thông, oán hận trong lòng liền bày ra trên

mặt cô, giá mà mang được sự tức giận ấy để ở trong miệng rồi nghĩ nó như là người đàn ông vô lương tâm nào đó mà ra sức cắn nuốt. Miệng cô thầm

mắng: “Diệp Chính Thần đáng chết, Diệp Chính Thần vô sỉ, Diệp Chính Thần đào hoa… Tất cả đều bị cô nhai ngấu nhai nghiến đến tan nát sau đó nuốt vào trong bụng.”

Bỗng nhiên, một chiếc hộp thực phẩm màu

hồng đặt trước mặt cô, sao trông quen mắt quá nha, Bạc Băng nâng mắt

lên, trước mắt cô là một gương mặt quen thuộc: “Chỉ ăn một hộp thức ăn

của em thôi, không cần phải đem anh để vào miệng rồi nhai nát ra như

vậy, sau đó còn nuốt vào bụng hả?”

Thấy cô phun thức ăn trong miệng ra, Diệp Chính Thần chậm rãi đưa cho cô ly nước. Bạc Băng nhanh nhẹn uống: “Sao

anh lại tới đây?”

“Tần Tuyết mới đến tìm anh.”

“Hử?” Bạc Băng sửng sốt: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”

Anh không trả lời: “Đợi anh một lát, anh sẽ đi mua thức ăn ngon cho em.”

Không lâu sau, anh mang đến món gà rán mà cô thích nhất, còn có cá nướng, cơm bò hầm… Được bày ra trên chiếc bàn

tròn. Anh cười xoa xoa đầu cô: “Ngoan, từ từ ăn, chậm rãi nhai, chậm rãi mắng! Coi chừng nghẹn!”

Trời ạ! Người đang ngủ sao?

Cũng như bao ngày khác, buổi chiều khi

vừa tan học, Bạc Băng lại trực tiếp đi đến cửa hàng tiện lợi làm thêm.

Tuy nhiên, hôm nay cô phải làm liên tục sáu giờ, để bù vào ngày nghỉ hôm qua. Làm đến tận khuya, kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ năm mươi

phút.

Chỉ còn năm phút nữa thôi là Bạc Băng hết giờ làm việc. Nhưng nghĩ đến việc lát nữa cô phải một mình cô đơn lê

đôi chân mệt mỏi trở về nhà trọ thì cô thà ở lại cửa hàng tiện lợi thêm

sáu tiếng nữa, có lẽ như thế còn tốt hơn nhiều.

Bốn lon bia Asahi được đặt lên bàn thu

ngân, Bạc Băng vội vàng hạ tay xuống, tỏ thái độ lễ phép tươi cười chào

hỏi khách hàng: “Xin chào quý khách.”

Khi Bạc Băng nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mặt, cô nở nụ cười thật tươi: “Sư huynh?!”

“Đúng lúc anh đi ngang qua đây lại cảm

thấy hơi khát.” Khi anh thanh toán tiền, thuận tay mở ra một lon bia,

hông anh dựa vào quầy tính tiền, uống một hớp bia, tỏ vẻ như anh đang

thật sự rất khát: “Khi nào em hết giờ làm?”

“Mười hai giờ.”

“Trùng hợp nhỉ? Cũng tiện đường, anh chở em về.”

“Cám ơn!” Bạc Băng lấy từ tủ bán hàng ra

một con gà nướng mà anh vừa liếc nhìn trong ba giây trước, cô gói ghém

kĩ lưỡng rồi đưa cho anh: “Em làm đấy, cầm lấy rồi nếm thử xem!”

Anh không khách sáo với cô, tiếp nhận gói thức ăn, rồi bước ra ngoài.

Bạc Băng vào trong thay quần áo, xõa mái tóc dài bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Diệp Chính Thần ngồi trên một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, nhìn cô ngoắc tay.

“Anh lại đổi xe đấy à?”

“Ừm! Hôm trước em nói xe anh xấu, nhìn kĩ lại thì anh thấy nó xấu thật.”

“Chỉ giỏi tìm cớ để bản thân được lãng phí.”

Anh nhíu đôi mày, tỏ ý không vừa lòng với lời nói của cô.

Trên đường về nhà trọ xe cộ trên phố qua lại không còn nhiều nhưng anh lại lái xe khá chậm.

Bạc Băng cuộn mình nằm trên ghế dựa được

bọc da một cách thoải mái. Đứng làm việc suốt sáu giờ liền, chân cô vừa

tê vừa mỏi. Giờ khắc này, ngay cả một chút sức lực cô cũng không còn.

Nhắm mắt lại, cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được mùi hương

bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, Bạc Băng cảm thấy rất hài

lòng với không gian này, nên cô nhắm mắt ngủ một lát.

“Em mệt à?” Diệp Chính Thần hỏi cô.

“…”

Bây giờ, ngay cả cái gật đầu nhẹ cô cũng lười biếng.

“Tội gì mà em phải làm khổ chính mình như vậy, tìm một người đàn ông tốt chăm sóc cho em là được rồi.”

Nhắc đến đàn ông tốt, Bạc Băng liền mở to đôi mắt. Gương mặt người nào đó mang ý nghĩ sâu xa đang ở gần ngay

trước mắt cô. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng lại mang sự ấm áp của ánh mặt

trời, Bạc Băng thích nhất là ánh mắt của anh, ánh mắt đó khi khép hờ để

lại sự mê hoặc trong cô, khi cười thì ánh mắt đó trong suốt, khi suy

nghĩ sâu xa thì ánh mắt đó lại trở nên sâu thẳm.

Có thể nói một cách tổng quát rằng, người này nhìn qua rất là tuấn tú, càng nhìn càng có hứng thú…

Bất ngờ thấy được ánh mắt nóng bỏng của

anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Bạc Băng vội vàng xoay mặt về hướng

khác: “Lý Khải hẹn em cuối tuần này đi KTV…”

“Lý Khải