
áo sư.”
“Mời vào.”
Giáo sư Fujiko ngồi trước bàn tiếp khách, ông mặc một bộ Âu phục màu đen, làm dáng người ông trở nên nhỏ gầy khô
khan. Từ chồng tư liệu chất cao như núi, ông ngẩng đầu lên, một ánh mắt
thâm xám ẩn sau gọng kính màu tối, khẽ nhìn cô, rồi đánh giá. Trên gương mặt ông có nhiều nếp nhăn, tóc bạc trắng, nhìn qua hoàn toàn không
giống một người năm mươi chín tuổi, mà giống chín mươi lăm tuổi hơn.
“Giáo sư tìm em có việc gì ạ?” Bạc Băng
cung kính chào, mặc dù trình độ giao tiếp bằng tiếng Nhật thông thường
của cô khá tốt, nhưng Bạc Băng vẫn lựa chọn nói tiếng Anh – ngoại ngữ sở trường của cô.
“Ngồi đi.” Giáo sư Fujiko cũng dùng tiếng anh đáp lời cô.
Văn phòng của ông vô cùng lộn xộn, tư
liệu bày rải rác khắp nơi, khó khăn lắm Bạc Băng mới tìm được một chiếc
ghế dựa không có tư liệu, cô kéo ghế đến trước bàn tiếp khách, ngồi
xuống.
“Đây là học bổng của công ty Ikeda cấp
cho em.” Ông cầm một bảng thỏa thuận học bổng Ikeda đưa cho cô, cũng nói cho cô biết: “Em xem có vấn đề gì hay không, nếu không có gì thì ký
tên, ghi số tài khoản ngân hàng của em vào, số tiền học bổng hai tháng
sẽ được họ gửi vào tài khoản của em.”
Bạc Băng cảm thấy khó tin cầm lấy bảng
thỏa thuận nhìn kỹ một lần nữa, trên đó ghi vô cùng rõ ràng, mỗi một
tháng cô sẽ nhận được hai mươi lăm vạn Yên, đã ấn định tháng cấp học
bổng, phía trên còn viết tên cô, tiêu mục số tài khoản thì vẫn còn để
trống.
“Giáo sư, thầy có nhầm không ạ? Em chưa
từng xin học bổng Ikeda.” Lúc vừa khai giảng, Bạc Băng có xin vài học
bổng, nhưng do thành tích của cô không tốt, lại không có thành quả
nghiên cứu, nên bị gạt bỏ. Hơn nữa, cô đã từng xem qua yêu cầu để nhận
được học bổng Ikeda, học bổng này có yêu cầu vô cùng hà khắc, không chỉ
phải có thành tích học tập tốt, mà đối với tiếng Anh, tiếng Nhật, khả
năng hoạt động xã hội, tố chất cá nhân… Yêu cầu rất nhiều phương diện
đều phải hoàn hảo. Ngay cả mơ Bạc Băng cũng không dám nghĩ đến.
Giáo sư Fujiko nghe cô nói vậy có phần ngạc nhiên, ông cầm bản thảo nhìn kỹ, rồi điện thoại đến văn phòng xác nhận.
Văn phòng cũng không rõ sự việc, họ xác định lại một lát, sau đó mới trả lời cho ông.
Dập điện thoại, giáo sư Fujiko nói cho
Bạc Băng biết: “Không nhầm. Học bổng Ikeda chỉ định cấp cho em. Họ bảo
em xem kĩ trong phần nội dung bản thỏa thuận, nhất là điều thứ mười.”
Bạc Băng lật đến trang thứ hai, tìm điều thứ mười, trên đó viết rõ ràng: Khi nhận được học bổng này, cấm sinh viên đi làm thêm.
Cuối cùng cô cũng hiểu. Diệp Chính Thần đúng là rất hao tổn tâm huyết.
Trong ấn tượng của cô. Nhật Bản không
giống với những quốc gia khác, quốc gia của bọn họ có quy tắc vô cùng
chặt chẽ, tất cả đều có thói quen tuân thủ nội quy cực kì cứng nhắc, bao gồm cả quy định cấp học bổng. Đặc biệt là việc cấp học bổng cho cá
nhân, việc xin được là vô cùng khó khăn, không phải chỉ mấy trăm vạn Yên là có thể giải quyết.
Bạc Băng rung động vì sự hao tổn tâm
huyết của Diệp Chính Thần, đồng thời, cô cũng bị chấn động vì thế lực
của Diệp Chính Thần ở Nhật Bản.
Một lưu học sinh Viện y học ở Nhật Bản, lại có thể khai thông tất cả các mối quan hệ trên dưới, khó có thể tưởng tượng được.
“Còn có vấn đề gì sao?” Giáo sư hỏi cô.
“Không có ạ.” Nếu Diệp Chính Thần đã làm
đến bước này vì cô, cô cũng không nên tỏ ra cao thượng khác người nữa,
cô cầm bút kí tên, lấy trong túi xách ra chiếc thẻ ngân hàng, ghi số tài khoản vào chỗ trống.
Sau khi hoàn tất bảng thỏa thuận cấp học bổng, giáo sư nói ông không còn việc gì khác.
Bạc Băng nghĩ, khó có được cơ hội gặp mặt giáo sư Fujiko, cô nên cùng ông thảo luận một số vấn đề quan trọng.
“Giáo sư, thầy có thời gian không ạ? Đề tài của em làm gặp một số khó khăn, em muốn thảo luận với thầy một chút.”
Vừa nghe hai chữ đề tài, đôi mắt thâm xám của ông bỗng nhiên phát sáng: “Có thể, có thể.”
Suốt một giờ, Bạc Băng đem kết quả nghiên cứu trong nửa năm của mình trình bày một lần cho giáo sư Fujiko nghe,
cô cũng nói ra những vấn đề cô gặp khó khăn cho ông nghe. Giáo sư nghe
xong, cẩn thận hỏi cô rất nhiều chi tiết, cô cũng tỉ mỉ trả lời từng
câu.
Vẻ mặt của giáo sư vô cùng hài lòng, khen cô quan sát rất cẩn thận, cũng rất có ý tưởng.
“Nhưng mà em không tìm được các tư liệu
liên quan, nếu như vậy mục đích thử nghiệm của em coi như là lãng phí
thời gian, lãng phí tài nguyên phòng nghiên cứu.” Bạc Băng không quên
khen ông vài câu: “Giáo sư, thầy có vốn hiểu biết phong phú, đối với đặc tính của loại vi khuẩn này chắc sẽ hiểu biết một ít, thầy có thể chỉ
dạy cho em một lần được không ạ?”
Cô nói với ông, loại vi khuẩn này tốc độ
phân bào đặc biệt rất nhanh, nhưng xác suất sống lại rất thấp, cơ bản là không thể sinh trưởng trong hoàn cảnh mô phỏng theo cơ thể sống được.
Cô còn nói với ông, tất cả các phương pháp nuôi cấy cô đã đều thử, nhưng vẫn không thích hợp với nó.
Ông suy nghĩ thật lâu, đi vào phòng trong.
Rất lâu sau, ông mới run rẩy cầm vài tờ
giấy đưa cho cô: “Đây là một bài luận văn tốt nghiệp của một tiến sĩ bộ
phận khác, giải thích trong quá