
trình nghiên cứu quan sát đặc tính vi
khuẩn, em về tham khảo một chút, có thể nó sẽ giúp được em.”
Bạc Băng nhận lấy xấp tư liệu, ông nghiêm túc phủi phủi tư liệu: “Đề tài này đang trong giai đoạn nghiên cứu,
chúng tôi vẫn chưa công bố, tạm thời cũng không có dự định công bố, em
hiểu ý tôi chứ?”
“Em hiểu rồi.” Bạc Băng nói: “Em sẽ giữ bí mật vì thầy.”
“Không phải vì tôi, mà vì phòng nghiên cứu của chúng ta.”
Bạc Băng trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng thầm mắng: Quỷ Nhật Bản đúng
là thông minh, có phát hiện mới thì giấu ở ngăn tủ không cho người khác
xem, làm ngẽn 80% suy nghĩ của người khác.
Bước ra khỏi văn phòng giáo sư thì đã hơn ba giờ chiều, Bạc Băng đến cửa hàng tiện lợi cảm ơn sự giúp đỡ của ông
chủ, rồi xin thôi việc.
Diệp Chính Thần nói anh có việc bận, buổi tối sẽ không về ăn cơm, Bạc Băng cũng lười làm thức ăn, cô ăn đồ ăn
vặt, rồi vùi đầu đọc tư liệu.
Nội dung chỉ vài trang giấy, cô đọc ba
bốn lần, hóa ra loại vi khuẩn này thích hợp sinh trưởng trong nhiệt độ
25 – 30 độ, điều này nói lên việc tế bào này không thể hình thành sinh
trưởng trong cơ thể sống của con người, khó trách tế bào cô nuôi dưỡng
không sống nổi.
Diệp Chính Thần đến, không đợi anh kịp
nói lời nào mà kéo anh đến trước bàn học: “Sư huynh, anh xem giúp em,
loại tế bào ung thư này sao khó hiểu như vậy.”
Giáo sư Fujiko, không phải cô không giúp
ông giữ bí mật, mà đây chính là cô đang giúp ông tìm cao thủ phân tích,
vẫn nên có thù lao nhỉ!
Diệp Chính Thần cởi áo khoác, cầm lấy tư liệu nhìn nhìn, hỏi cô: “Đây là loại vi khuẩn gì?”
“Phó giáo sư nói đây là loại vi khuẩn mới nghiên cứu, còn chưa có tên, có thể ức chế tế bào gây bệnh ung thư…”
“Ức chế tế bào ung thư?” Diệp Chính Thần ngồi lên giường, cẩn thận đọc phần tư liệu, mười phút, một giờ, hai giờ.
Anh xem càng ngày càng chăm chú, càng ngày biểu hiện càng lắng sâu.
“Sư huynh, anh xem có hiểu không?” Xem
không hiểu thì nói, cô cũng sẽ không cười nhạo anh, không cần phải nhăn
nhó mặt mày như vậy.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến lời cô, đi đến bàn lấy cây bút, đánh dấu nhiều chỗ trên tư liệu của cô.
Bạc Băng rảnh rỗi nên cảm thấy buồn chán, ngồi trước máy vi tính xem tin tức. Xem đến tin một cô gái trẻ tuổi
xinh đẹp cùng một vị giáo sư đi dùng cơm, chuyện xấu bị phanh phui, cô
nhất thời cảm thấy tò mò mở bản tin ra xem, ảnh chụp chỉ thấy một bên
mặt của vị giáo sư, ngồi đối diện với cô gái xinh đẹp, không có bất kì
động tác mờ ám nào.
Wow! Người đàn ông này rất đẹp trai, rất có phong độ, dáng ngồi như vậy, động tác uống nước như thế…
Phóng viên nào đó mắt có vấn đề, vừa nhìn đã biết không phải là giáo sư đại học, giáo sư đại học trường cô đâu có phong độ như thế này.
Đây rõ ràng là đời thứ hai của một dòng dõi quý tộc.
Không! Là đời thứ ba, bởi vì để được là một dòng dõi quý tộc chân chính cần phải qua ba đời.
Bạc Băng nhìn anh chàng đẹp trai trong máy vi tính mà chảy cả nước bọt…
Diệp Chính Thần không chút khách sáo kéo cô đứng lên khỏi ghế: “Anh dùng máy tính.”
Bạc Băng lưu luyến liếc nhìn màn hình máy vi tính một lần nữa rồi đứng lên. Vốn định chờ Diệp Chính Thần xem xong tư liệu, cô sẽ tiếp tục ngắm anh chàng đẹp trai, nhưng không ngờ là một khi anh ngồi xuống thì cả đêm cũng không đứng dậy.
Cô không biết trên vài trang giấy đó có
điều gì cuốn hút Diệp Chính Thần đến thế, khiến cho anh không ăn không
ngủ tìm kiếm tư liệu.
Cô đợi anh đến lúc ngủ quên, khi tỉnh lại, anh vẫn còn ngồi trước máy vi tính chăm chú viết gì đó, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Bạc Băng cảm thấy đau lòng, cô bước đến ôm anh từ phía sau lưng, khẽ nói với anh: “Đừng xem nữa, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Chờ anh một chút!”
Một lát sau, anh đánh xong từ tiếng Trung cuối cùng, anh xem lại một lần nữa, rồi xoay người ôm cô đặt lên đùi
anh, chỉ vào chữ viết trên màn hình nói với cô: “Đây là phần tổng kết tư liệu anh làm cho em về loại vi khuẩn này, em dựa theo đó mà nuôi dưỡng
thử một lần nữa, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chắc là sẽ
thành công.”
“Anh tìm được tư liệu rồi à?”
“Ừm. Bacillus Anthraci.” Anh nói: “Chúng
có tính lây bệnh rất cao. Từng được quân đội Mỹ áp dụng gây tử vong
trong chiến tranh, sau đó thì có lệnh cưỡng chế giết hết.”
“Cái gì? Gây tử vong trong chiến tranh? Người Nhật Bản còn muốn nuôi sống nó?”
Anh lưỡng lự một chút, rồi xoa xoa trán:
“Trong khoảng thời gian gần đây, có một số nghiên cứu phát hiện Bacillus Anthraci sau khi biến dị có thể ức chế các tế bào ung thư. Đối chiếu
với tư liệu phân tích đặc tính, thì vi khuẩn em nuôi dưỡng không thuần
túy là Bacillus Anthraci, chắc là một loại tế bào tương quan biến dị
khác.”
“À!” Cô đã yên tâm hơn, Bạc Băng cứ lo Quỷ Nhật Bản muốn tiến hành nuôi dưỡng loại vi khuẩn gây chiến này chứ.
“Nha đầu.” Anh cẩn thận dặn dò cô: “Những hạng mục công việc anh đã viết cho em, em phải xem thật kĩ. Loại vi
khuẩn này có đặc tính lây bệnh rất mạnh thông qua da, cả hô hấp đều có
thể lây nhiễm, một khi đã nhiễm bệnh, mà phát hiện trễ…”
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “99% là sống không quá một tháng.