
h phải nhờ Thiên Cừu kê đơn thuốc,giúp nàng bồi bổ nhiều một
chút.
“ Không biết, ta chỉ muốn chàng ôm ta!” nàng nhíu nhíu mũi nói “ Mặc Nghiễn ca ca?”
“ Ừ?”
“ Thân thể của ta… sẽ không đẹp mắt!” giọng nói nàng càng lúc càng thấp.
Nàng muốn làm thê tử của hắn, đột nhiên thật sự rất muốn.
Khi hắn đảm bảo hắn chỉ yêu mình nàng, nàng thật sự rất muốn được một lần làm thê tử thật sự của hắn.
“ Chờ ta kiểm tra xong rồi sẽ nói, được không?” hắn khẽ cười, cất bước đi vào trong phòng!”
Hắn đương nhiên biết nàng đang nói cái gì. Khi hắn giúp nàng trị thương,
hắn đã nhìn qua vết thương trên người nàng, hắn cũng nghĩ còn có nhiều
hơn, nhưng lúc ấy hắn chỉ cố thay nàng trị thương, cũng không có kiểm
tra kỹ hơn.
Vào phòng, đi về phía giường, ngọn đèn trên bàn lóe lên! Hắn đặt nàng lên
giường, trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt chăm chú thâm tình.
“ Tắt đèn đi, được không?” nàng thì thầm. không biết là thẹn thùng, hay là khẩn trương mà thân thể của nàng bắt đầu nóng lên.
“ Không!” hắn khẽ cười lắc đầu, bỏ rèm che xuống, che bớt ánh đèn, nhưng ánh sáng vẫn đủ để hắn nhìn rõ nàng.
Nàng ảo nảo liếc hắn một cái, rủ mắt xuống không thèm nhìn hắn nữa.
Đông Phương Tình dịu dàng nằm ở bên nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn
trớn mặt nàng, từ từ đi xuống eo lưng nàng, bắt đầu cởi đai lưng của
nàng.
“ Vân Nhi!” Tay cởi y phục của nàng, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn nàng, một cái cũng không hề chớp mắt “ Không cần nghĩ tới chỉ cần một đêm vợ
chồng với ta, sau tối nay liền bắt đầu chuẩn bị chạy trốn ta! Ta không
cho phép, nàng có nghe rõ không?”
Nàng cong môi lên, liếc hắn một cái.
Nàng thật sự có loại ý nghĩ này, nghĩ muốn có một đêm thật sự chân chính làm vợ hắn, để khi phải rời đi nàng sẽ không phải hối tiếc, vậy mà hắn lại nhìn thấu nàng.
“ Vợ chồng nên là chuyện cả đời!” hắn cúi đầu hôn nàng, vừa hôn vừa cởi
mở quần áo trên người nàng “ năm đó bái đường, chính là một đời một
kiếp, không xa không rời, ta chỉ nhận định một thê tử, chính là Vân Thủy Tâm. Nếu như nàng không chịu theo ta cả đời, như vậy thì ta sẽ liền cô
độc cả đời!”
“ Mặc Nghiễn ca ca…” nàng rung động khẽ ôm hắn, nàng không hề phản đối nụ hôn của hắn nữa, dựa vào bản năng và sự hướng dẫn của hắn, nàng bắt đầu đáp trả hắn.
Nàng chưa từng hoài nghi tình yêu của hắn với nàng,nàng rất muốn đáp ứng
hắn, hai người sẽ không bao giờ tách ra, nhưng mỗi lần nghĩ tới khuôn
mặt của mình, nàng không có cách nào quyết định.
Thương yêu hắn, thì phải cho hắn thứ tốt nhất. Nàng không dám chiếm cứ tình
yêu của hắn không buông ra, làm cho hắn mất đi cơ hội tìm được một cô
gái tốt đẹp hơn.
“ Vân Nhi, không cần rời xa ta…” cởi ra quần áo của mình, vẻ tinh tráng của hắn nổi bật trên sự yếu mềm của nàng.
“ Mặc Nghiễn ca ca…” Cuối cùng, nàng vẫn không có cam kết.
Nàng khóc, ở trong tình yêu nồng đậm, ở trong lòng hắn, nàng không cần lo lắng cho tương lai…
Nếu như một đêm vợ chồng, là phải tu trăm năm mới có. Như vậy, hắn yêu nàng nhiều như vậy, là ân tình nàng đã tu mấy đời mới có được?
“ Mặc Nghiễn ca ca, ta yêu chàng, thật sự rất rất yêu chàng!” nếu như có thể, nàng cũng không muốn phải rời xa hắn.
Trước khi trời sáng, nàng đã tỉnh dậy. mệt chết đi, rất muốn ngủ tiếp, tuy
nhiên nàng lại không bỏ qua được cơ hội có thể ngắm nhìn hắn gần tới như vậy. Ở bên cạnh nàng, hắn ngủ không hề phòng bị.
Nếu như nói Diệp Mặc Nghiễn là một nam tử anh tuấn nhã nhặn, thì Đông
Phương Tình của hôm nay là một nam không không hơn không kém, một nam
nhân anh tuấn hiên ngang. Khí chất nho nhã thuở nhỏ không hề giảm đi,
lại tăng thêm sự kiên quyết mạnh mẽ có thể hủy diệt kẻ thù.
Mặc kệ hắn là người nào, thời điểm hắn ở bên nàng hắn luôn luôn là một người cưng chiều và yêu thương nàng say đắm.
Hắn đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, một khi nàng rời đi, hắn sẽ dùng
cả đời tìm nàng. Không tìm được nàng, hắn sẽ cô độc cả đời… nàng tuyệt
đối luyến tiếc để cho hắn phải chịu cảnh không người làm bạn cả đời.
Nếu như có một ngày có thể, nếu như nàng có thể sống, nàng cũng sẽ không
trông nom người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, ở lại bên hắn, như
vậy có thể sao?
Nàng cười khẽ, cảm giác mình thật ngốc. tại sao có thể vừa nhìn hắn, trong lòng vừa cùng lão thiên gia đàm phán điều kiện đây?
Trời đã sáng, nàng ngồi dậy mặc áo trong, nghĩ muốn xuống giường mặc quần áo vào.
Mới vừa bước xuống đất, bụng của nàng liền bắt đầu đau.
“ A!” đau đớn không hề báo trước càng lúc càng nhiều, nàng ngã trở lại lên giường, cắn chặt lấy môi.
“ Vân Nhi?” hắn vươn tay sờ không thấy nàng, nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy nàng mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh đang ôm bụng “ nàng sao vậy?”
“ Rất… rất đau!” nàng ngã xuống trong vòng tay hắn.
“ Nàng ráng chịu đựng, ta lập tức đi tìm đại phu!” Đông Phương Tình nhanh chóng nhảy xuống giường, đỡ nàng nằm lên giường, lúc này nàng đã phun
ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
“ Vân Nhi!” Đông Phương Tình mặt không còn chút máu, lập tức chạy ra ngoài đi tìm đại phu.
***
Là độc tố ở trong cơ thể nàng phát tác, đại phu không thể là