
ụp mắt nghe tôi lải nhải, một mặt vân vê dây cột tóc của tôi.
“Nhưng mà…” Hắn do dự khó quyết, “Ta còn muốn luyện đan, sửa chữa pháp bảo. Kỳ thật còn có rất nhiều chuyện phải làm…”
“Ta làm cho.” Tôi thở dài. Ăn một đống đan dược, hấp thụ quá nhiều linh khí cũng không tốt, khó chịu giống như tích mỡ vậy. Nhân lúc luyện đan chế khí tiêu tốn bớt một chút cũng được, có một câu cách ngôn rằng: nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. “Ngươi an tâm đi chơi đi, đừng giết người đấy.”
Đương nhiên tôi làm không vừa nhanh vừa có hiệu suất bằng hắn dùng Tam Muội chân hỏa, nhưng chiếu theo lò luyện đan bình thường mà tiến hành, chủ yếu là lúc dùng linh thạch bày trận mở lò là cần hắn làm, những việc khác tôi có thể lo liệu được. Tôi cũng tính nhân dịp này rèn luyện học tập thêm một chút. Dây phải ông chủ thế này, tôi không đi tìm rắc rối, rắc rối cũng sẽ tìm đến tôi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn gặp ác mộng, trong mơ tôi thấy không gọi được phi kiếm ảnh, Vô Cùng bị đại hòa thượng chém thành hai nửa…
“…Loan Loan đối với ta thật tốt!” Hắn đột nhiên ôm chặt tôi, thiếu chút nữa siết cho phổi tôi văng ta luôn.
Bất quá hắn muốn giao nông trại vui vẻ cho tôi, tôi không chịu. Ở mặt ngoài, viện lý do là tôi không thể đảm bảo an toàn cho bảo vật quý giá như thế, trên thực tế là tôi không muốn vì một cái bảo vật rách này mà khiến cho hắn sinh ra cảm giác không an toàn với tôi. Hắn và đám người Lục Tu Hàn, đối với bảo vật này có chấp niệm phi thường mãnh liệt, tôi không muốn dính dáng vào trong đó.
Tính của tôi, lười nhất là tranh giành thứ gì đó. Như bây giờ là tốt rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ bị siết đến không thở được.
Bất quá, Vô Cùng có thể biết được suy nghĩ của tôi, dù sao hắn là một tên thông minh tuyệt đỉnh mà. Cho dù bạn biết đó, về phương diện tình cảm hắn có điểm trục trặc, không biết vì sao mà cảm động đến muốn chết muốn sống.
Bởi vì quyết định bước ra khỏi “dòng nước đục”, cho nên số lần ra ngoài nhiều hơn. Nếu mà ở trong nhà, đều khăng khăng gọi tôi đến bên người, ngay cả lúc nghị sự cùng người khác cũng ôm tôi ngồi trên đùi.
… Tôi nhớ có một vị quân chủ cũng từng đối xử đặc biệt như vậy với một mỹ nhân nào đó, cuối cùng vị mỹ nhân kia thực bất hạnh mà bị giết chết. Cũng bởi vì về sau quân vương kia sợ chính mình sẽ trầm luân.
Nhưng Vô Cùng thuộc loại người “kháng nghị vô hiệu, giãy dụa càng thảm hơn”. Tôi đành phải lau mồ hôi sắm vai hồng nhan họa thủy đi hại nước hại dân. Đáy lòng thầm nhủ may mắn hắn là Bát vương gia đổi trắng thay đen mà không phải hoàng đế, tánh mạng tương đối an toàn hơn chút.
Có điều, tám bà thê thiếp của Bát vương gia trước coi vậy mà không được vui vẻ cho lắm.
Không ngờ một người tu tiên như tôi (mặc dù là tay mơ mới chỉ đến kỳ Trúc Cơ mà thôi), còn phải chơi cái trò cung đấu với người ta… Thật sự nghĩ đến mà bi thương hết sức.
Chương 14
Nói chính xác phải là, Bát vương gia Nhạc vương, có tám thê thiếp. (mà không phải cơ thiếp, chỉ là tôi và người ngoài hành tinh không hiểu lắm)
Ba người đứng đầu là Nhạc vương phi, Công Tôn trắc phi, Thượng Quan trắc phi. Đây là ba người được hoàng thượng ban hôn. Nhạc vương phi là Lư thị, nghe nói là quý thích (quý chỗ nào tôi cũng chả biết, chỉ biết là rất chảnh), hai trắc phi cũng là con nhà thế gia, đều là loại thục nữ đoan trang đi không rung váy, cười không lộ răng, lấy nữ giới làm thánh chỉ.
*quý thích: hoàng thân
Mặc dù mỹ cảm của tôi có hơi chai lỳ, nhưng Nhạc vương phi xác thực rất xinh đẹp. Có vẻ đẹp âm trầm không kém cạnh mẹ tôi chút nào, luyện tập chút tuyệt kỹ dùng lỗ mũi nhìn người nữa thôi là càng giống hơn rồi. Còn hai người kia ăn mặc trang điểm y như hai chị em sinh đôi, là mỹ nữ Giang Nam điển hình. Đến cả tính tình cũng giống… nói chuyện một ngâm ba nga, tôi nghe mà buồn ngủ.
Ba người họ mà ra ngoài đi tuần, giống như là Nhạc vương phi mang theo hai người hầu, mà hai người hầu kia bộ dạng sêm sêm nhau, trông rất ngồ ngộ.
Còn về năm nàng thiếp, đúng là tranh đua khoe sắc. Tôi hoài nghi ý định ban đầu của Bát vương gia là muốn cưới đủ 100 họ*, đáng tiếc chí lớn chưa thành, thân đã ngủm. Triệu Tiền Tôn Lý Chu, năm tiểu thiếp mỗi người một họ vừa vặn xếp theo trình tự. Nhắc tới, vị Bát vương gia mê tửu sắc bài bạc kia thật đúng là có chút máu hài hước đen tối.
* Bách gia tính: 100 họ của Trung Quốc
Nhưng kể từ sau khi Bát vương gia “hoàn dương”, tu thân dưỡng tánh, tám vị thê thiếp kia cô đơn quạnh quẽ, khổ hết sức. Tôi từng tò mò hỏi Vô Cùng, hắn ở ngoài mặt nói rất chi là khí thế, “Tạm thời trụ ở nơi này chỉ là vì thu thập dược liệu và dưỡng thương. Sao có thể chiếm đoạt đám thê thiếp vừa “thiếu thốn” vừa “dâm loàn” kia của Vương gia được.”
“Bớt đóng kịch đi.” Tôi cũng không phải mới biết hắn ngày đầu tiên, “Mớ lý do rởm này đem đi hù người khác còn được, hù ta thì không có cửa đâu.”
Hắn lập tức biết ngoan ngoãn nghe lời: “Sao ta có thể đem thân thể thuần dương này lấp vào độc lâu phấn hồng đó được chứ.”
Tôi trợn tròn mắt, thật không ngờ hắn vẫn còn zin.
Hắn nhân cơ hội này giáo dục tôi, tuy hắn là dòng tu tiên cắn thuốc, nhưng