Insane
Dù Đau Vẫn Yêu Em

Dù Đau Vẫn Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321741

Bình chọn: 9.00/10/174 lượt.

i không ăn? No chưa?" Anh kỳ quái hỏi.

Cô vùi lấp nắm lòng bàn tay. "Ai nói? Tôi vừa mới bắt đầu !" Lại mãnh liệt gắp đồ ăn.

"Quay quảng cáo xong thì không cần ăn uống điều độ nữa à?" Anh mỉm cười. "Hôm nay ăn quá nhiều, chẳng lẽ muốn làm dạ dày no căng?"

"Dạ dày tôi lớn, không cần các hạ quan tâm." Cô hừ lạnh."Thời gian này luôn ăn thịt ức gà, sắp ngán chết rồi, hôm nay tôi nhất định phải ăn một bữa!"

"Thì ra cô cũng biết ngán à." Anh chế nhạo. "Tôi nghĩ cô ăn rất vui vẻ chứ."

"Anh đang cười nhạo tôi à?" Cô tức giận liếc anh, cái nhìn này, sóng nước lưu chuyển, bao hàm bao nhiêu buồn bã sân si.

Tim anh bị kích thích, đang muốn nói gì, chuông điện thoại di động đột nhiên vang dội theo quy luật.

Anh liếc nhìn tên người gọi tới, nghe điện thoại. "Học muội à, có chuyện gì sao?"

Học muội? Hạ Hải Âm ngừng gắp đồ ăn.

"Học trưởng, gần đây khỏe không?" Thanh âm thanh thúy của Vương Tử Huyên

truyền đến. "Lần trước anh nói muốn làm bảo vệ riêng, làm thật à?"

"Ừ." Chu Tại Vũ gật đầu, theo bản năng nhìn Hạ Hải Âm một cái, sắc mặt của cô không biết tại sao lại hơi lạnh.

"Ba học trưởng biết chuyện này không?"

"Ông ấy không biết."

"Như vậy à. . . ." Vương Tử Huyên muốn nói lại thôi.

Anh nghe ra sự chần chờ của cô. "Có lời gì em cứ việc nói thẳng đi."

"Là như vậy, học trưởng, buổi chiều bác Chu đã tới đây, hình như là tới hỏi thăm nguyên nhân anh bị ghi lỗi."

"Vậy sao?" Chu Tại Vũ cũng không mấy để ý, anh sớm đoán được cha nhất định sẽ tự mình đi điều tra chân tướng.

"Ông ấy hình như không vui lắm! Nghe nói còn nổi giận nữa." Vương Tử Huyên

cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Học trưởng, anh không giải thích rõ với

cha anh sao?"

Giải thích thế nào đi nữa, ông ấy cũng sẽ không nghe, cha có logic suy tư riêng.

Chu Tại Vũ mỉa mai suy nghĩ. "Anh biết rõ rồi, cám ơn em gọi điện thoại tới nói cho anh biết."

"Không có gì, học trưởng." Vương Tử Huyên dừng một lát. "Lúc nào rãnh rỗi gặp mặt đây?"

"Chuyện này. . . ." Chu Tại Vũ khó xử. "Gần đây công việc bận rộn, có thể không có thời gian." Bởi vì mọi thời gian của anh đều bị một cô gái nào đó

mua đứt.

"Vậy. . . . Được rồi." Vương Tử Huyên không giấu được thất vọng. "Bye bye."

"Hẹn gặp lại." Anh cúp điện thoại.

"Ai gọi tới?" Hạ Hải Âm hỏi.

"Một đàn em nữ ở trung tâm học cần." Anh trả lời, vẫn nắm điện thoại di động trong tay vuốt vuốt.

"Đang ngẩn người sao?" Giọng điệu cô sắc bén.

"Cái gì?" Anh lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn cô.

Cô không để ý tới anh, cắm đầu cắm cổ dùng bữa, đột nhiên bị nghẹn, ho khan một hồi.

"Đã bảo cô đừng ăn quá nhanh mà!" Anh vội vã đưa trà lên. "Uống nước nhanh đi."

Cô nhận lấy uống hơn phân nửa ly, đột nhiên đứng dậy. "Tôi vào phòng vệ sinh một lát!"

Anh đã quên!

Hạ Hải Âm vội vã chạy vào phòng vệ sinh, tùy tiện vào một phòng nhỏ, đóng cửa lại, đứng yên suy nghĩ sâu xa.

Không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, tim của mình bị thương, trái tim kiêu ngạo lại khô héo, mơ hồ đau.

Về sau nếu như trên bàn ăn xuất hiện món ăn này, chính là bày tỏ em có ý

cầu hòa với anh,cho nên mặc kệ lúc đó em làm gì sai, náo loạn cái gì với anh, hoặc là chúng ta đang gây gổ, anh đều phải tha thứ cho em đó! Biết không? Không cho phép không để ý tới em.

"Thật không nhớ sao? Đồ bại hoại, con chó ngốc. . . . Khụ, khụ!"

Lại bắt đầu ho khan rồi.

Cô xoay người lại, cái trán chống vào cánh cửa lạnh lẽo, một tay cầm chặt

nắm cửa, một tay kia nắm quyền đấm vào trái tim buồn bực của mình, rất

nặng, rất dùng sức đấm, một cái lại một cáo, giống như muốn giảm đi đau

đớn nào đó

"Tên vô lại! Anh thật hư quá đi, hư quá đi ——"

"Tốt hơn nhiều chưa?"

Hạ Hải Âm đi ra phòng vệ sinh thì Chu Tại Vũ đang lo âu canh ở ngoài cửa, vừa thấy cô liền chào đón.

Cô quay đi không hề nhìn anh. "Chúng ta đi thôi!"

"Hiện tại liền đi?" Anh kinh ngạc. "Cô không ăn nữa?"

"Không ăn, tôi muốn đi tìm bạn."

"Bạn gì?"

Cô ngoái đầu nhìn lại, vứt cho anh một ánh mắt khinh thường lạnh nhạt.

"Tôi muốn gặp người bạn nào, còn phải báo cáo với anh sao?"

Anh

biết rõ cô đang gây hấn với mình, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như cũ. "Cô đã mướn tôi làm bảo vệ, tốt nhất có thể nói cho tôi biết cô muốn đi

đâu, gặp người nào, tôi mới quyết định được trình độ cảnh giới."

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Là đi gặp bạn, anh không cần quá khẩn trương đề phòng."

"Là bạn bè thế nào? Gặp mặt ở chỗ nào?"

"Anh đi theo tôi chẳng phải sẽ biết sao?" Cô quật cường không trả lời. "Đi thôi!"

Nửa giờ sau, bọn họ đi tới một quán ăn đêm ở trung tâm thành phố, nằm ở

dưới lòng đất, rất là kín đáo, cửa có cảnh vệ kiểm tra thân phận, vào

cửa rồi còn phải đi qua cửa kiểm tra.

Sao lại hẹn ở loại địa phương này?

Chu Tại Vũ cau mày, ấn tượng đầu tiên là không có hảo cảm, chỗ này quá tư

mật, nhìn một cái cũng biết không phải chỗ có thể công khai ra ánh sáng, ánh đèn lam rất mập mờ, mờ mịt mông lung, âm nhạc DJ mở cũng mang theo

chút không khí mê mang.

Hạ Hải Âm đến trước mặt phục vụ nói gì đó, đối phương hiểu ý gật đầu, dắt hai người đến một căn phòng vắng vẻ.

Mấy người đàn ông mặc tây t