
sắc cô trầm xuống, giống như bị anh hỏi nóng nảy, cực kỳ tức giận đi
tới cạnh bàn ăn. "Anh không hiểu thì đừng lắm mồm! Trông nom quá rộng
rồi?"
Anh không muốn quản. Cô có thể có đông đảo người ái mộ, anh cũng rất vui mừng vì cô, nhưng ——
"Cô thật không ăn sao? Ít nhất uống chút canh bí đỏ, ăn một miếng bánh kem dâu tây?"
Cô cắn răng, nhìn gương mặt dụ dỗ của anh, nhìn một bàn thức ăn cô yêu
thích, hô hấp từ từ mất đi bình tĩnh, sau đó, anh nghe thấy dạ dày cô
vang lên ừng ực.
Anh cười. "Xem đi, cô đói bụng."
Cô cũng hít một hơi, ánh mắt cháy lửa cơ hồ khi đốt ra một cái hố trên lồng ngực anh.
Anh biết cô tức giận, cô tức giận thì tròng mắt luôn đặc biệt sáng ngời, gương mặt hồng hồng, đẹp đẽ sáng rỡ.
Tiết tấu hô hấp của anh thoáng chốc cũng rối loạn.
"Tôi, không, đói!"
Cô căm giận nói, sau đó cuốn qua trước mắt anh như một cơn gió mãnh liệt,
anh nhìn cô bước nhanh đi trở về phòng ngủ chính, rầm một tiếng đóng sầm cửa phòng.
Cô dùng cánh cửa khép chặt, cách trở sự quan tâm của anh.
Cô mới nhận quảng cáo, còn là quảng cáo áo lót nữ, căn bản bắn đại bác cũng không tới âm nhạc!
Chu Tại Vũ đứng trong đài truyền hình, nhìn Hạ Hải Âm và đạo diễn xác định
lời kịch và cách diễn, còn có người mẫu nam hợp tác với cô, nhắm mắt
theo đuôi nằm bên người cô.
Còn chưa chính thức khai mạc, tên kia có cần dựa vào gần vậy không?
Chu Tại Vũ nhìn chằm chằm người mẫu nam, nghe nói đối phương cũng coi là
nhân vật có chút danh tiếng trong giới, diện mạo khá tốt, vóc người cũng rất đẹp, cơ ngực luyện được rất bền chắc.
Quảng cáo muốn, Hạ Hải Âm luyện đàn luyện rành rồi, cởi cú áo sơ mi ra, lộ ra đường viền hoa
tỉ mỉ của áo ngực, dĩ nhiên, còn phải đặc biệt cường điệu nửa ngực trần.
Đối với cảnh đẹp như vậy, tình nhân của cô tự nhiên không chịu nổi, hai
người sau một hồi mập mờ trêu đùa, cô bướng bỉnh vẫn lựa chọn Violin.
". . . . Cần lộ vẻ quyến rũ kích tình, làm cho người ta muốn lại được
không tới, tận lực cho thấy sức quyến rũ ma tính. Việc này đối với Ma Nữ V của chúng ta mà nói, cũng không có vấn đề chứ?" Đạo diễn cười nói,
xem ra rất có lòng tin với "kỹ thuật diễn" của Hạ Hải Âm.
"Hiểu,
tôi sẽ thử xem." Hạ Hải Âm gật đầu đồng ý, thảo luận động tác lúc diễn
xuất với người mẫu nam, hai người khoa tay múa chân chốc lát, cô cảm
thấy hơi nóng, tiện tay vấn mái tóc lên, người mẫu nam nhìn chằm chằm
đường cong đẹp đẽ ở cần cổ cô, nhất thời mất hồn.
Gương mặt Chu Tại Vũ căng thẳng, cứng rắn thu hồi tầm mắt, càn quét qua lại
phòng quay quảng cáo. Mặc dù anh đã sớm xác nhận bên trong tuyệt không
có nhân vật khả nghi, nhưng vẫn buộc mình tra xét một lần nữa.
Diễn luyện mấy lần xong, trước khi chính thức khai mạc, Hạ Hải Âm yêu cầu nhân viên làm việc rời khỏi.
"Tiên sinh, mời tạm thời rời đi được không?" Một nữ phụ tá hiện trường đi về phía Chu Tại Vũ.
Anh bất ngờ. "Tôi cũng phải đi?"
"Dạ, Hạ tiểu thư yêu cầu mọi người không phận sự rời đi."
Anh nhíu lông mày, đang muốn xoay người thì một giọng nói trong trẻo vang lên. "Anh ấy không cần đi!"
Là Hạ Hải Âm, cô đứng trước máy quay, đôi mắt sáng nhìn thẳng anh, mơ hồ mang theo ý trách cứ.
Đúng rồi, anh nên "Một tấc cũng không rời" cô.
Chu Tại Vũ lĩnh ngộ hàm nghĩa ánh mắt của cô, chỉ đành phải giải thích với nữ phụ tá. "Tôi là bảo vệ của Hạ tiểu thư."
"Vậy à." Phụ tá gật đầu một cái, tò mò liếc anh thêm mấy lần, giống như đang than thở sao lại có người bảo vệ đẹp trai thế.
Nếu "cố chủ" yêu cầu anh ở lại hiện trường, Chu Tại Vũ cũng chỉ có thể tiếp tục bàng quan xem quảng cáo, vừa mới bắt đầu Hạ Hải Âm có vẻ hơi khẩn
trương, sau đó dần dần thả lỏng, mặt áo sơ mi không cài nút ngay trước
người mẫu nam, cũng không còn một chút do dự.
Thật đúng là lão luyện!
Chu Tại Vũ bất tri bất giác nắm quyền.
Người điều chỉnh ánh sáng bắt đầu điều chỉnh ánh đèn, đạo diễn và nhiếp ảnh
gia nghiên cứu ánh đèn như thế nào thì màn hình đẹp nhất, quay như thế
nào mới có thể tuyệt hảo mà không thô tục, mà cô thì giống một con búp
bê, tùy người loay hoay.
Nghĩ như thế nào, đại tiểu thư kiêu ngạo này cũng không nên nghe lời như vậy chứ! Cô không quan tâm người ta
nhìn cô như thế nào sao? Tại sao không ngoan ngoãn kéo Violin của cô
trên sân khấu thôi, muốn tới quay quảng cáo áo lót quỷ quái này làm gì?
Khoe khoang sự hấp dẫn ra như thế, chơi rất vui sao?
Một cây đuốc cháy lên trong ngực Chu Tại Vũ, giày vò anh, anh nhìn Hạ Hải Âm một lần lại một lần cởi nhẹ áo trước mặt mọi người, đầu giống như bị cục đá đè
ép, vừa choáng vừa nặng.
Áo sơ mi màu trắng nửa mở, lộ ra đường
viền hoa xinh đẹp của áo ngực, khiến vú của cô càng thêm trắng muốt xinh đẹp, anh nhắm mắt lại, đầu mông lung hiện lên một màn đến từ sâu trong
trí nhớ, sắc màu hơi vày, chói lóa.
Tay hơi ngứa chút, thật giống như còn nhớ rõ xúc cảm ngay lúc đó, bộ ngực —— mềm mại trơn bóng của cô lại lớn hơn sao? Khi đó giống như cũng đang "Rung động mãnh liệt" ——
ông trời! Anh đến tột cùng đang suy nghĩ gì? !
Chu Tại Vũ đột
nhiên mở mắt ra, nhưng anh lập tức hối hận, bởi vì anh nhìn thấy cô đang trê