
rang màu đen, tóc húi cua giữ ở ngoài cửa, thần
thái cảnh tỉnh, Chu Tại Vũ nhìn một cái liền nhận ra bọn họ cùng nghề
với mình.
Trong phòng, chắc là có một nhân vật quan trọng?
Một tùy tùng trong đó mở cửa thay Hạ Hải Âm.
"Anh không cần đi vào." Cô quay đầu lại ra lệnh.
Anh làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng đi theo phía sau cô tiến vào trong phòng.
"Không phải tôi đã nói anh không cần theo vào sao?" Cô cau mày trách cứ anh.
"Tôi phải xác nhận an toàn của cô không có gì lo ngại." Anh lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt sắc bén như radar, càn quét bốn phía.
Không gian trong phòng rộng rãi, đặt một bộ ghế sa lon hình chữ quynh (冂) đắt giá, có một sân khấu cao, lóe ra ánh đèn đủ màu, mười nam nữ trẻ tuổi
hoặc ngồi hoặc đứng, có người đang hát, có người khiêu vũ, cũng có người uống rượu tán gẫu.
"Vanesa! Nơi này." Một người đàn ông giơ tay
gọi, anh ta cũng là người bắt mắt nhất trong đám người kia, quần áo thời trang, phong cách lang thang, lười biếng ngồi ngay chính giữa ghế sa
lon.
Thần trí Chu Tại Vũ rét.
Người này là Từ Tuấn Kỳ, con trai trưởng của Tổng Thống hiện tại.
Anh chuyển sang Hạ Hải Âm. "Người bạn cô biết, chính là anh ta?"
"Đúng, có thể yên tâm chứ?" Cô lườm anh một cái. "Có nhiều người nhìn như vậy, Tuấn Kỳ sẽ không có khả năng xuống tay bất lợi với tôi chứ?"
Anh nhíu lông mày không nói, cô đi về phía Từ Tuấn Kỳ, anh cũng đi theo
qua, bóng hình xinh đẹp của cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Từ Tuấn Kỳ, đau nhói mắt anh.
"Vị này là ai?" Từ Tuấn Kỳ phát hiện sự hiện hữu của anh, tò mò liếc tới một cái. "Bạn của em?"
"Không phải." Cô lạnh nhạt hưởng ứng. "Là bảo vệ của tôi."
"Bảo vệ?" Từ Tuấn Kỳ càng thêm cẩn thận quan sát anh, ánh mắt lóe lên một
cái. "Hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó, aanh là. . . . Đúng rồi, anh là
bảo vệ của ba tôi, đúng không?"
Chu Tại Vũ nghiêm mặt, thu lại tất cả tâm tình ở đáy mắt. "Bây giờ không phải nữa, cậu Từ."
"Tại sao? Không phải bị ba tôi đuổi chứ?"
Anh im lặng.
"Cho nên anh thật bị cha tôi đuổi việc?" Từ Tuấn Kỳ mỉm cười. "Nghe nói anh rất ưu tú đó! Sao lại bị như thế?"
"Anh ấy không phải bị đuổi, chỉ tạm thời đình chức mà thôi." Hạ Hải Âm không nhịn được chen miệng. "Nửa năm sau còn có thể trở về nữa."
"Đình chức phân xử và bị khai trừ có gì khác biệt?" Từ Tuấn Kỳ cười. "Nhưng
cũng tốt đó, đi theo loại người như ba tôi sớm muộn cũng buồn chết, coi
như anh thông minh, dùng phương pháp này để thoát khỏi ông ấy, tôi cũng
thật muốn thử một chút."
"Có thể bảo vệ tổng thống là vinh hạnh
của tôi." Chu Tại Vũ nghiêm chỉnh giương tiếng nói. "Là tôi phạm lỗi,
mới có thể bị phân xử."
"Biết! Nói giỡn mà thôi." Từ Tuấn Kỳ lơ
đễnh phất tay một cái. "Sao anh lại giống y trước kia thế, luôn đứng đắn như vậy hay sao?" Anh lắc đầu một cái, cười chuyển sang Hạ Hải Âm. "Sao em lại mời một cây cọc gỗ như thế tới làm bảo vệ? Không cảm thấy không
thú vị sao?"
Hạ Hải Âm không trả lời, quét ngang Chu Tại Vũ một cái, cười như không cười.
"Nhưng em yêu, em thật là có biện pháp." Từ Tuấn Kỳ đưa tay đùa bỡn sợi tóc
của cô. "Bảo vệ của Tổng Thống mà em cũng có biện pháp lấy đến bên cạnh
mình, rất giỏi!"
Chu Tại Vũ chết nhìn chằm chằm bàn tay càn rỡ của Từ Tuấn Kỳ.
Hạ Hải Âm ngửa đầu nhìn anh, hai tay vẫn khoanh trước ngực. "Trong này không có chuyện của anh, anh ra ngoài chờ tôi đi."
Muốn anh bỏ một mình cô ở lại đây sao? Ở lại bên cạnh con sói Từ Tuấn Kỳ này?
Chu Tại Vũ âm thầm cắn chặt hàm răng, cổ họng khô khốc.
"Tôi mời anh làm bảo vệ, là tới giúp tôi, không phải giám thị tôi." Cô lạnh lùng nói. "Bây giờ mời đi ra ngoài, có được không?"
Anh nghe vậy, bỗng dưng hít sâu một cái, dứt khoát đè xuống đầy ngập nghi ngờ, bước nhanh rời đi.
Sau khi anh đi, Từ Tuấn Kỳ lập tức ân cần rót rượu thay Hạ Hải Âm. "Sao đột nhiên lại tới? Ngày hôm qua hẹn em, không phải em bảo không thích
trường hợp này sao?"
"Có chút buồn bực, cho nên mới tới."
"Tâm tình không tốt à? Là ai dám can đảm trêu chọc Ma Nữ V của chúng ta mất hứng? Uống một ly!"
Hạ Hải Âm nhận lấy ly rượu, không chậm trễ uống vào.
Anh đợi cô ba giờ.
Khá dài, ba giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than, trong lòng phập phồng, không có một khắc bình tĩnh.
Thì ra chờ đợi gian nan như thế, anh không phải chưa từng chờ, mỗi lần làm
nhiệm vụ, anh vẫn hay đợi nhân vật quan trọng, bất luận là trường hợp
công khai hay hẹn nhau lén lút, thường đều phải chờ thật lâu. Nhưng lòng chưa từng loạn.
Chỉ có lúc chờ cô, anh mới rối loạn, nếu như đây là một loại phương thức cô dùng để trừng phạt anh, vậy anh phải chúc mừng cô, cô thành công rồi.
Bảo vệ của công tử tổng thống đều ở đây, nhưng bọn họ đều vừa chờ, vừa
thoải mái mà nói chuyện phiếm, chỉ có mình anh là luôn luôn liền nghiêm
mặt, thần thái nghiêm túc.
Anh ở trung tâm đặc cần thật là nhiều
năm, nhưng chưa từng thấy mấy bảo vệ này, nhìn qua giống như là tay mơ
vừa ra đời. Trước đây anh ở bên cạnh tổng thống, cũng từng nghe nói Từ
Tuấn Kỳ tính khí nóng nảy, tính tình kiêu căng, sai bảo bảo vệ như người làm, động một chút là yêu cầu bỏ cũ thay mới, này