
p
mắt nửa ngủ nửa tỉnh, anh nhẹ nhàng lay cô. "Hải Âm, dậy, tôi đưa cô trở về."
"Ai nói anh có thể dẫn cô ấy đi?" Từ Tuấn Kỳ lành lạnh giương tiếng nói.
Anh ngưng lại động tác, ngẩng đầu.
"Vanesa uống tới như vậy, tôi không yên tâm giao cô ấy cho người đàn ông khác,
ai biết anh có thể biến thân thành một con cầm thú hay không?"
Lãng tử này lại dám hoài nghi nhân cách của anh?
Chu Tại Vũ thu lại vẻ tức giận "Hạ tiểu thư thuê tôi, cũng là bởi vì cô ấy
tuyệt đối tin tưởng phẩm hạnh của tôi, tôi sẽ không làm gì cô ấy."
"Thật sẽ không?" Từ Tuấn Kỳ giễu cợt nhìn anh.
Anh dùng một ánh mắt kiên định lạnh nhạt hưởng ứng.
Từ Tuấn Kỳ lạnh lùng nhếch môi, đang muốn lên tiếng, Hạ Hải Âm bỗng dưng giật giật, môi anh đào bật ra tiếng rên y hệt mèo.
Từ Tuấn Kỳ nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng. "Vanesa, tỉnh rồi?"
Cô nháy mắt mấy cái, tròng mắt mê mang, thần trí vẫn rơi vào trạng thái ngu muội. "Thế nào?"
"Người bảo vệ của em nói muốn dẫn em về."
Cô nghe vậy, kinh hãi, giương mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
"Cô say, cùng tôi trở về." Chu Tại Vũ lạnh lùng nói nhỏ, giọng điệu gần như trách cứ.
Từ Tuấn Kỳ kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển sang Hạ Hải Âm, cho là tính tình cô cao ngạo nghe rồi khẳng định mất hứng phát tác, nhưng
cô chỉ nhắm mắt, khe khẽ cắn môi dưới.
Là mệt mỏi sao?
Từ
Tuấn Kỳ không khỏi đưa tay vuốt ve gương mặt hơi nóng của cô. "Em thật
giống như rất muốn ngủ, Vanesa, anh đưa em trở về nhé!"
"Không cần." Cô nhã nhặn từ chối ý tốt của anh. "Bảo vệ của tôi sẽ đưa tôi về."
Thật muốn tên kia đưa? Từ Tuấn Kỳ không vui vặn lông mày, cảm thấy mình hình như đã bị thua trong cuộc đấu dành cho đàn ông "Em uống say rồi, ở
riêng với người đàn ông khác quá nguy hiểm, hay là tôi ——"
"Yên tâm đi." Cô ngăn anh. "Anh ấy sẽ không làm gì tôi."
Từ Tuấn Kỳ hừ lạnh. "Em dám khẳng định?"
"Tôi khẳng định." Hạ Hải Âm cười cười, khóe môi chứa đựng một tia châm chọc. "Dù cho anh ấy mượn gan trời, anh ấy cũng sẽ không đụng đến một cọng
tóc gáy của tôi." Cô dừng một lát, nâng đôi mắt long lanh lên, sóng mắt
nhẹ nhàng nhộn nhạo. "Đúng không? Chu Tại Vũ tiên sinh."
Anh không có trả lời. Cô ngủ thiếp đi.
Nỗ lực nâng cao tinh thần, để anh đỡ lên xe, mới vừa ngồi vững, cô liền dựa vào thành ghế, mơ mơ màng màng chợp mắt.
Chu Tại Vũ giảm nhỏ máy lạnh, điều chỉnh đường thổi khí, để gió lạnh không thổi trúng cô, chọn CD Piano bỏ vào máy.
Trong buồng xe vang ra tiếng đàn êm ái, giống như một dòng nước xuân, an ủi cô an tĩnh ngủ.
Anh thả chậm tốc độ xe, chậm rãi chạy trên đường trống vắng nửa đêm, lướt qua từng ngọn đèn đường, xuyên thành ngân hà.
Ba mươi phút sau, xe đi tới dưới lầu cao ốc Hạ Hải Âm ở, mưa phùn dịu dàng rơi ngoài cửa sổ, mà cô thì vẫn ngủ say.
Phải gọi cô dậy sao?
Chu Tại Vũ hơi do dự, thời gian này hành trình làm việc của cô dầy đặc, tựa hồ luôn ở vào trạng thái thiếu ngủ, tối nay uống say lại ngủ ngọt ngào
như thế, anh thật sự không đành lòng làm tỉnh mộng đẹp của cô.
Nhưng mà, rốt cuộc vẫn phải kêu tỉnh, không thể để cho cô ngủ ở đây suốt?
Anh ngắm nhìn cô, gương mặt của cô nghiêng qua một bên, tựa vào trên ghế
dựa, thân thể mảnh khảnh hơi co rúc, được ánh đèn mông lung chiếu rọi,
toát ra mấy phần yếu ớt kỳ dị.
Tiếng lòng anh lại động.
Tưởng tượng mấy năm qua cô khổ cực học âm nhạc ở Viên, sau đó lại tỏa sáng
trên sân khấu, tự động soạn ra album, lại giao thiệp với giới văn nghệ,
một người làm ba người dùng, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở?
"Đứa ngốc, tại sao liều mạng như vậy?" Anh lẩm bẩm nói nhỏ.
Dù muốn có tài hoa đầy đủ thế nào, cũng không nên phấn đấu quên mình như thế.
Cô muốn chứng minh cái gì?
Chu Tại Vũ mịt mờ suy nghĩ, nhìn Hạ Hải Âm ngủ ở bên cạnh, thật hồn nhiên,
thật vô tội, cánh môi mềm non hé mở, thở ra hơi thở yếu ớt, chợt rất
muốn vuốt ve cô, run rẩy vươn tay ——
Thật muốn em rời đi sao?
Thật có thể chịu đựng không gặp em sao? Về sau không gặp nhau nữa, cũng
không sao à? Như vậy, thì đứng gặp tôi nữa, đừng nên nghe giọng tôi nữa, đừng đụng vào một cọng tóc gáy nào của tôi!
Anh bỗng dưng nắm chặt quả đấm, thật chặt, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
Không thể đụng vào cô, đã nói không đụng vào cô, vậy mà anh lại không thể kiềm chế mình.
Cô đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy.
Lạnh à? Anh cau mày, từ ghế sau tìm được một cái áo khoác mỏng, khoác lên
trên người cô, lại nhìn cô một lúc lâu, đối diện chợt bắn tới một đạo
ánh sáng mãnh liệt.
Chu Tại Vũ quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, có
một chiếc xe chạy tới, dừng ở trước xe anh, mở đèn sáng, cần gạt nước
quẹt đi hơi nước trên kính khiến anh nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Là Từ Tuấn Kỳ!
Anh chấn động, không ngờ công tử phóng đãng này lại theo tới.
Hai người đàn ông cách cửa sổ nhìn nhau.
Từ Tuấn Kỳ nhìn anh, lại nhìn Hạ Hải Âm ngủ bên cạnh anh, thần sắc âm u.
Anh đang ghen tỵ.
Chu Tại Vũ lĩnh ngộ điều này xong, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Thật buồn nôn!
Cảm giác muốn nôn mửa bỗng chốc cuồn cuộn dâng lên từ dạ dày, Hạ Hải Âm mở
mắt ra, theo trực giác mở cửa xe xông ra, mưa phùn bay