
nhanh chóng chui vào xe RV.
Ngồi vào phía sau xe,
cô mới tháo kính mát xuống ngó ra ngoài cửa sổ, hơi ngưỡng mặt, để cho
mình đắm chìm trong ánh mặt trời tựa như ảo mộng.
Chát!
Bạt tai thanh thúy đánh vào trên mặt Chu Tại Vũ, lại không đánh vào trong lòng anh, tim của anh vẫn thẩn thờ bất động.
"Thằng nhãi này! Quả thật tức chết tao rồi !"
Chu Tồn Phong giận đến dựng râu trợn mắt, lửa giận cháy mạnh trong ngực,
nhìn con trai quỳ gối trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy anh không có
tiền đồ, không nhịn được vung gậy dồn sức đánh lên người anh một hồi.
"Tao vốn nghĩ nhất định là nghe lầm, sao mày có thể xin giải ngũ chứ? Không
ngờ là thật! Thằng nhãi mày ném đơn từ chức đó, rồi tự nhiên bỏ đi!
Không về nhà thương lượng với tao trước, mày cố ý khiến lão tử tức chết
phải không? Nói chuyện với mày đó! Nói đi!"
Chu Tại Vũ cắn răng,
mặc cho ba mình trút giận lên người mình, gậy quất vào anh, đòn nào cũng nghiêm trọng, để lại nhiều vết thương.
"Cha, đây là cuộc sống
của con, cha để con tự mình làm quyết định được không?" Dù tiếp nhận
trách phạt nặng nề, thanh âm của anh vẫn duy trì vững vàng trấn định.
"Để cho mày tự quyết định? Đây chính là quyết định của mày à! Thằng nhãi
phản bội tao, cũng phản bội quốc gia!" Chu Tồn Phong giận đến cả người
run lên. "Mày cũng biết chân cha mày què rồi, đời này chỉ trông cậy vào
mày mà thôi, còn mong đợi mày rạng danh tổ tông! Kết quả mày lại. . . .
Nghe nói mày bị ghi một lỗi lớn, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Chu Tại Vũ cúi đầu. "Bởi vì con. . . . trong lúc làm nhiệm vụ, vô cớ rời đi hiện trường."
"Cái gì?!" Chu Tồn Phong kinh hãi. "Mày nói mày bỏ đi trong phiên trực? Trời ạ! Trời ạ!" Ông sắp điên rồi. "Sao mày có thể làm chuyện vô trách nhiệm vậy? Cha mày dạy mày thế nào? Sao tao lại dạy ra mặt hàng thấp kém này
chứ? ! Nếu mẹ mày còn sống, mẹ mày ——"
Nói đến bạn đời đã sớm qua đời, ông đột nhiên nói không được nữa, xanh mặt, khóe mắt rưng rưng.
"Đi! Quỳ gối trước bài vị của mẹ mày, nhận sai với bà ấy!"
Chu Tại Vũ hít sâu một cái, đi tới trước bài vị của mẹ, cung kính quỳ xuống.
Trên bàn thờ, có trồng một chậu hoa ngải tiên[1'> mà mẹ thích nhất, trong
hình, mẹ từ ái cười với anh, nhìn anh, ngực chấn động, trái tim bất động mơ hồ run lên.
Nếu như hỏi anh tại sao, nhiều năm qua để mặc cha lộng quyền an bài mọi chuyện lớn nhỏ của mình, đó cũng là vì mẹ, bởi vì anh thật có lỗi với người phụ nữ muôn vàn khổ cực sinh anh ra này.
Bởi vì khi bà còn sống, không có một ngày nào anh không khiến bà lo lắng,
lúc đó anh phản nghịch lại cuồng vọng, không biết đã tăng thêm bao nếp
nhăn lên lông mày bà.
"Còn không mau nhận lỗi với mẹ mày? !" Cha lại hung ác đánh một gậy lên lưng Chu Tại Vũ.
Anh cũng không nhúc nhích, nhìn dung nhan của mẹ ở thiên đường phía xe, nhẹ nhàng cười.
"Mẹ, thật xin lỗi, con khiến mẹ thất vọng."
Anh ở trước mặt mẹ, quỳ một ngày một đêm, cha vẫn chưa hết tức, lạnh lùng
ngồi ở một bên, mà anh thì cảm thấy mệt mỏi, thật cảm thấy mệt mỏi vì dù mình làm thế nào cũng không thể khiến cha vui lòng.
"Không cho phép mày giải ngũ! Nửa năm sau ngoan ngoãn trở về cho tao!" Đây là mệnh lệnh của cha.
Anh không muốn tuân theo, nhưng cũng không muốn kịch liệt phản kháng cha,
chỉ đành phải yên lặng quỳ, cho đến một chuỗi thanh âm có quy luật đột
nhiên vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh, cha ném điện thoại của anh đến cạnh chân anh.
"Nghe điện thoại đi!"
Anh bắt máy. "Chu Tại Vũ. Xin hỏi là ai?"
"Chu tiên sinh, tôi là Tiểu Hương - phụ tá của Hạ Hải Âm." Bên tai, truyền
đến một giọng nói nhẹ nhàng. "Hạ tiểu thư muốn gặp mặt anh, có được
không?"
Anh kinh ngạc.
Hạ Hải Âm, thiên tài đàn violin
vang danh quốc tế, ở Đài Loan và Nhật Bản có một đám người mê nhạc của
cô, còn thành lập một câu lạc bộ yêu nhạc cho cô trên mạng, bọn họ thân
mật gọi cô "Ma Nữ V" .
V là V trong Vanesa, mà V cũng là V trong Violin.
Cô không chỉ có trình diễn, còn tự động sang tác, tác phẩm dung hợp nguyên tố cổ điển và hiện đại, vừa dịu dàng lại cuồng dã, phong cách khác
biệt, mỗi album đều bán chạy.
Không chỉ có tài hoa xuất chúng,
dung mạo và vóc người của cô cũng khiến cô trở thành ngôi sao chói mắt
trên đài. Cô đã quay nhiều quảng cáo, mấy tháng trước thậm chí còn diễn
vai một cô gái hiền lành ngây thơ trong phim thần tượng, trước khi chết
đã hiến trái tim của mình cho chàng trai mình yêu nhất, khiến người xem
rơi lệ.
Nói cô là kỳ tích trong giới văn nghệ Đài Loan, tuyệt không quá.
Một cô gái tỏa sáng rực rỡ như thế, lại nói muốn gặp mặt anh?
Chiều hôm sau, Chu Tại Vũ tuân thủ thời gian hẹn, đi tới nhà trọ hào hoa của
Hạ Hải Âm, nghênh đón anh là phụ tá của cô, Tiểu Hương.
Tiểu
Hương có khuôn mặt nhỏ nhắn, châu tròn ngọc sáng, nụ cười trên mặt rất
đơn giản tinh khiết, thậm chí mang theo vài phần ngốc nghếch, xem ra rất không giống những người mạnh vì gạo bạo vì tiên trong giới văn nghệ
theo ấn tượng của Chu Tại Vũ.
"Mời Chu tiên sinh vào." Tiểu Hương dẫn anh vào phòng khách, mời anh ngồi trên chiếc ghế sa lon màu trắng
cao quý, bưng một ly tr