
ơi bốn tuổi, mới vừa vào trung
tâm đặc cần không bao lâu, nhiệm vụ thứ nhất chính là đảm nhiệm bảo vệ
cho người được đề cử làm tổng thống - Ngô Bỉnh Chí ở đảng không cầm
quyền.
Một năm trước khi tổng tuyển cử, hoạt động tranh cử đã
triển khai náo nhiệt, người được đề cử lên núi xuống thôn, đi khắp toàn
bộ Đài Loan, Chu Tại Vũ cũng chạy ngược chạy xuôi theo.
Lần đầu
đi làm, anh rất nghiêm túc, cũng hơi khẩn trương, cẩn thận quan sát từng li từng tí nhất cử nhất động của học trưởng, giữ vững tinh thần, ánh
mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng.
Anh thông minh chăm chỉ,
chỉ cần học hỏi chút liền nắm giữ bí quyết, chưa tới hai tháng, anh
chẳng những quen thuộc quá trình làm bảo vệ, có gió thổi cỏ lay gì, anh
cũng thường là người đầu tiên chú ý.
Cấp trên khen ngợi anh, Ngô Bỉnh Chí coi trọng anh, lúc ấy anh còn trẻ cũng không nhịn được mà hăng hái hơn.
Cho đến khi gặp cô.
Hạ Hải Âm, cháu bên ngoại của phu nhân Ngô Bỉnh Chí, cô 18 tuổi, đang học ở học viện âm nhạc, nhân dịp hè trở về Đài Loan nghỉ phép, bởi vì cha mẹ
đều ở nước ngoài, dì và chị họ liền mời cô tới nhà ở.
Cô và chị họ Ngô Nghi Quân có tình cảm rất tốt, hai chị em thường hi hi ha ha, tiếng cười truyền khắp cả phòng.
Thật ồn ào!
Kể từ sau khi vào trường lính, Chu Tại Vũ liền rất ít tiếp xúc với loài
động vật "con gái" này, cũng rất không quen giọng nói ríu rít và tiếng
cười khoa trương của họ, anh lén lút cho là quả thật không có gì khác
với tạp âm ô nhiễm.
Đối với Hạ Hải Âm, ấn tượng của anh cũng
không tốt. Cô bé này không hiền hoà dễ thân như chị họ cô, sáng sủa chào hỏi tất cả mọi người, có lẽ là ỷ mình xinh đẹp và có tài âm nhạc, nên
cô có hơi kiêu ngạo, tính khí hơi khó chịu, ăn mặc cũng học mấy cô gái
ngoại quốc, thật lớn mật.
Đối với mấy bảo vệ khác, trong nhà có thêm một mỹ nữ yểu điệu ngược lại rất dưỡng mắt, giống như ăn kem, toàn thân mát mẻ.
Chu Tại Vũ từng tình cờ nghe hai học trưởng lén lút đánh cuộc, xem ai có
biện pháp khiến cho mỹ nữ ngọt ngào cười một tiếng, kết quả là cô không
để ý ai cả, xem thường cả hai người.
Thật là một cô gái kiêu ngạo!
Đối với cô, Chu Tại Vũ kính trọng nhưng không dám gần gũi, cô lại cố tình chủ động tới trêu chọc anh.
Hôm đó, người được đề cử Tổng Thống nghỉ ngơi ở nhà, các người hầu từ trên
xuống dưới đều chuẩn b một bữa tiệc xã giao vào buổi tối, mà sau khi các bảo vệ xác nhận bốn phía đều an toàn, thì tự đứng nghiêm.
"Này!"
Anh đang kiểm tra sân trước thì một giọng nói thanh thúy vang lên phía sau, anh nhíu nhíu mày.
"Này! Tôi đang gọi anh." Giọng nói nhỏ nhẹ lại nâng lên.
Anh xoay người qua, đối mặt thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. "Có chuyện gì sao?"
"Anh, theo tôi đi mua đồ." Giọng điệu ra lệnh.
Cô cho rằng cô là ai?
Chu Tại Vũ híp híp mắt. "Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi làm việc của tôi."
Cô nháy mắt mấy cái. "Tổ trưởng của anh nói anh rãnh rỗi, có thể lái xe chở tôi."
"Công việc của tôi không phải làm tài xế cho đại tiểu thư." Giọng nói của anh nguội lạnh. "Tôi phụ trách bảo vệ an toàn cho người được đề cử Tổng
Thống."
"Tôi là cháu của dượng, các anh không cần bảo vệ người nhà ông ấy sao?"
"Quốc gia không có quy định người thân của người được đề cử cũng có thể có bảo vệ."
"Cho nên ý của anh là không chở tôi ra ngoài sao? Vậy nếu như tôi xảy ra chuyện gì, anh có phụ trách không?"
"Tôi đã nói rồi, đối tượng tôi bảo vệ là người được đề cử làm tổng thống của quốc gia này."
Nói cách khác, không phải cô.
"Anh!" Hạ Hải Âm giận, đôi mắt sáng như ánh lửa, còn nóng rực hơn ánh mặt trời mùa hè.
Anh đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn cô đang ảo não, một giọt mồ hôi cũng không chảy.
"Tại Vũ, làm phiền cậu đi một chuyến với Hải Âm của chúng tôi đi!" Sau đó
người được đề cử Tổng Thống tự mình ra mặt thuyết phục anh. "Con bé ra
nước ngoài du học từ nhỏ, không quen đường ở Đài Loan lắm, ra ngoài một
mình tôi thật sự không yên lòng, có cậu bảo vệ, tôi yên tâm hơn."
Cấp trên có lệnh, anh không thể từ chối, buồn buồn lái một chiếc xe Benz ra.
Cô thì hả hê rồi, ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu mỉm cười. "Tôi đã bảo dì dượng thương tôi nhất, anh chọc tôi không vui làm chi hả?"
Anh cắn răng, nhìn chằm chằm cô qua kính chiếu hậu, cô phát hiện, càng cười ngọt ngào hơn.
Dọc theo con đường này, đại tiểu thư cô giống như công chúa đi tuần, mọi
chuyện đều bắt anh cúc cung tận tụy, cửa muốn anh mở ra, đồ cũng muốn
anh xách, cô thuận miệng nói tên tiệm, anh phải xem bản đồ tìm đường,
hoàn toàn xem anh như tôi tớ sai bảo.
Vì không đắc tội cấp trên,
anh hết sức im hơi lặng tiếng, cô lại càng thêm ngông cuồng, thỉnh
thoảng cố ý chỉnh anh, thừa dịp anh không để ý liền chơi mất tích, hại
anh cho rằng cô lạc đường, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ tìm người.
Kết quả tìm được cô thì cô đang không lo lắng thử y phục, đội tóc giả chơi đùa trong một cửa hàng bán quần áo.
Anh sắp tức nổ. "Hạ Hải Âm, cô đừng náo loạn!"
Cô làm bộ không có chú ý tới cơn giận của anh, còn õng ẹo làm dáng với anh. "Tôi đội cái này có đẹp không?"
Đó là bộ tóc giả quăn nhuộm highlight màu vàng kim, cô đội