
ng có máy nghe lén."
"Như vậy có lẽ hắn ta dùng ống kính dài để rình." Chu Tại Vũ đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, vén rèm cửa sổ mỏng lên, đối diện là vài tòa nhà
trọ. Tên quay lén rất có thể ở trong một căn hộ trong đó. Anh quay đầu
lại nhìn Hạ Hải Âm. "Cô cần tôi giúp tìm ra Stalker đó sao?"
Cô mỉm cười. "Nếu như có thể tìm ra đương nhiên tốt, nhưng tôi cần một người bảo vệ hơn."
"Cái gì?" Anh sửng sốt.
"Anh nghe, tôi cũng cần một người bảo vệ." Mặt mày cô bất động, vẫn dùng tư
thế dù bận vẫn ung dung như nữ vương ngồi trên ghế sa lon. "Chu tiên
sinh là nhân viên đặc cần, kỷ lục tốt, rất chuyên nghiệp cũng rất được
khen ngợi, căn cứ điều tra, anh không chỉ có kỹ thuật bắn súng chính
xác, mà thuật bắt người cũng rất giỏi."
"Hạ tiểu thư có ý thuê tôi làm người bảo vệ cô?"
"Không tệ. Có lẽ anh đã biết, tôi rất được hoan nghênh ở Đài Loan, ra vào đều
có người ái mộ truy đuổi. Nghe nóioánh bị xử đình chức nửa năm, vừa
đúng, cuối năm nay tôi có chuyến diễn xuất vòng quanh châu Âu, tôi dự
tính dừng lại ở Đài Loan nửa năm, nửa năm này, tôi muốn anh đảm nhiệm
người bảo vệ cho tôi, một tấc cũng không rời."
Cô điên rồi sao? Muốn anh và cô một tấc cũng không rời?
Trong đôi mắt trầm xuống của Chu Tại Vũ có nhiều tâm tình dao động, bình
tĩnh nhìn cô gái trước mặt. "Tôi không đảm nhiệm làm bảo vệ tư nhân."
"Anh chỉ bảo vệ nhân vật quan trọng, là ý này sao?" Cô cười lạnh, giọng điệu hơi bén nhọn. "Cho nên tôi không đủ quan trọng?"
"Tôi không phải ý này." Anh giải thích. "Hạ tiểu thư đương nhiên. . . Rất
quan trọng. . . ở trong mắt và trong lòng của rất nhiều người ái mộ.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc làm bảo vệ riêng, nếu như Hạ tiểu thư
cần, tôi có thể giới thiệu bạn ——"
"Tôi chỉ muốn anh!" Cô cắt đứt anh.
Anh ngơ ngẩn, yên lặng nhìn cô.
Cô vẫn cười, nhàn nhạt, nụ cười trong veo, nếu như anh quen không cười,
như vậy cô nhất định rất quen cười, anh có thể tưởng tượng nụ cười biến
hóa phong phú trên mặt cô, có lẽ còn có đánh số.
Hiện tại, cô dùng nụ cười số mấy đối mặt với anh?
"Nghe, Chu Tại Vũ tiên sinh." Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới trước mặt anh,
giằng co với anh, mặc dù rõ ràng thấp hơn anh một cái đầu, nhưng khí thế ngạo mạn không thua anh. "Nếu một mình tôi đi ở phố lớn ngõ nhỏ, tùy
tiện tên biến thái nào lấy tôi làm đối tượng theo dõi; nếu không có anh, giúp tôi không bị kẻ nào tổn thương —— vậy sẽ ra sao?"
Anh có thể nói thế nào?
Chu Tại Vũ khổ sở nhíu lại lông mày. "Cần gì. . . . Nhất định phải là tôi?"
"Bởi vì tôi là Hạ Hải Âm." Cô nói từng chữ từng câu. "Tôi chỉ muốn tốt nhất, anh từ trước đến bây giờ, các hạng biểu hiện đều là thứ nhất, tôi tin
tưởng sự chuyên nghiệp của anh."
Cô tin tưởng anh?
Anh ngơ ngẩn. "Nhân viên điều tra của cô không có nói cho cô biết tôi bị đình
chức là do chịu phạt sao? Kỷ lục của tôi không hề hoàn mỹ như cô nghĩ."
Cô đưa mắt nhìn anh, đôi mắt tựa hồ khẽ nổi lên gợn sóng. "Tại sao bị ghi lỗi?"
"Cô không điều tra được sao?" Anh không đáp hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ biết anh tự tiện rời khỏi cương vị trong phiên trực. Tại sao?" Tầm
mắt của cô kiên trì khóa chặt anh, làm như muốn nhìn ra đầu mối từ trong mắt của anh.
Có một chốc, anh thật muốn quay đầu ra.
"Cô
không cần phải biết tại sao, tóm lại có chuyện." Thần sắc anh không thay đổi, gần như hờ hững. "Cho nên tôi cũng không đáng cho cô tin tưởng."
Ánh mắt cô lạnh lẽo, nụ cười đồng thời biến mất khỏi gương mặt. "Tôi tin
anh hay không, không phải do anh quyết định, là do tôi quyết định."
"Hải Âm. . . . . ."
Cô run lên, quét một ánh mắt như điện về phía anh.
Anh đang làm cái gì? Lại gọi thẳng tên cô?
Chu Tại Vũ ảo não bấm bấm đầu ngón tay. "Hạ tiểu thư." Anh sữa chửa tiếng gọi. "Tôi ——"
"Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ." Cô cắt đứt anh lần nữa, cũng không biết
là gấp gáp, hay không muốn nghe anh cự tuyệt. "Tính nhẫn nại của tôi
không nhiều lắm, chỉ có thể đợi anh ba ngày."
Ba ngày, đủ dài rồi, nhưng cũng rất ngắn.
Dường như muốn anh quyết định ở trong vòng ba ngày, là có phải nên dính dáng
với cô gái này hay không? Cô gái này là người đã tạo nên gợn sóng trong
hồ nước xuân trong đời anh.
Chu Tại Vũ cảm thấy tim mình đập rộn
lên rồi, nhiều năm qua được nghề nghiệp huấn luyện, mặc dù gặp phải tình huống khẩn cấp nguy hiểm hơn, trái tim của anh cũng chưa từng đập sai
nhịp, nhưng bây giờ, tim của anh rối loạn.
Hạ Hải Âm yên lặng nhìn anh mấy giây, sau đó xoay mặt. "Anh đi đi."
Anh gật đầu, lúc đi nhẹ nhàng linh hoạt như báo, im hơi lặng tiếng.
"Chu Tại Vũ!" Cô bỗng dưng cất giọng kêu, giọng nói bao hàm sự khẩn cấp kỳ dị nào đó.
Anh quay đầu lại.
Cô nhìn anh, xa xa nhìn nhau với anh, quá xa, anh nhìn vẻ mặt mê mang của
cô, chỉ cảm thấy cô giống như muốn nói cái gì, rồi lại chần chờ nuốt
vào.
Cuối cùng, cô rốt cuộc nhẹ nhàng nói ra một câu ——
"Lúc rời đi nhớ đóng cửa lại." Bảy năm trước.
Một mùa hè cực nóng, mặt trời tùy ý thiêu đốt giống như muốn diệt hết sự
sống, nhưng lá vẫn rất xanh, hoa vẫn nở rất rực rỡ, lòng người phấp
phỏng.
Năm ấy, Chu Tại Vũ hai mư