
uyên qua ống kính nhìn mình.
"Như vậy, là phải hiểu âm nhạc à?"
Cô không có trả lời, cười hoảng hốt hơn.
"Như vậy, qua lại với hoàng tử piano không phải tốt sao? Hai người đều nhiệt tình yêu thích âm nhạc, cũng hiểu âm nhạc của nhau." Người chủ trì nửa
thật nửa giả tác hợp.
Hạ Hải Âm ngoái đầu nhìn lại, bèn nhìn nhau cười với hoàng tử Piano.
Chu Tại Vũ quay đầu, không biết tại sao, không muốn nhìn thấy một màn này.
Đột nhiên, thanh âm rung rung của điện thoại di động vang lên ở đâu đó, anh nhanh nhạy càn quét quanh mình, phát hiện phụ tá Tiểu Hương len lén
nhận điện thoại.
"Alo, là Từ tiên sinh? Xin lỗi, bây giờ Vanesa đang thu hình, không tiện nghe điện thoại."
Là Từ Tuấn Kỳ gọi tới?
Chu Tại Vũ chợt có ý định, đi tới, ra hiệu Tiểu Hương đưa điện thoại của Hạ Hải Âm cho anh.
"Tôi là Chu Tại Vũ."
Đối phương trầm mặc một hồi lâu. "Tôi không có tìm anh nghe điện thoại, người tôi tìm là Hải Âm."
"Tôi biết rõ." Anh lạnh nhạt nói một câu.
"Nếu cô ấy đang thu hình thì tối nay tôi gọi lại."
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?"
"Cái gì?" Từ Tuấn Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới anh có thể hỏi như vậy.
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?" Anh Thẩm thanh hỏi một lần nữa.
"Tôi thích, thì thế nào?" giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ không giấu được địch ý.
"Thích. . . . Là tốt rồi." Giọng điệu của anh chua chát, tâm tình càng thêm ấm
ức. "Về sau đừng hẹn cô ấy ở hộp đêm nữa, cô ấy không thích địa phương
quá ồn."
"Sao anh biết cô ấy không thích? Anh hiểu cô ấy rõ lắm à?" Giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ sắc bén.
Anh ta chưa hiểu rõ.
Chu Tại Vũ không để lại dấu vết cười khổ. "Cô ấy bình thường ăn quá ít, khi anh dùng cơm với cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một chút, thật ra thì cô
ấy rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất bánh ngọt dâu tây bơ sữa tươi, kem
thì thích vị trà. Lúc cô ấy tức giận, đừng tranh cãi với cô ấy, hãy dỗ
dành cô ấy, cơn giận của cô ấy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc
lát là hết. Còn có. . . ."
Còn có cái gì đây?
Chu Tại Vũ nghĩ tới từng chuyện cần giao phó, trong lòng lẩn quẩn nồng đậm khổ sở.
Cúp điện thoại xong, trong phòng quay phim cũng vừa vặn từ từ vang lên bản
hợp tấu Piano và Violin, giai điệu dịu dàng ngọt ngào, chính là bản "Lời chào tình yêu".
Anh khép hờ mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bản nhạc đã nghe vô số lần này.
Đầu của cô thật là đau.
Hạ Hải Âm ôm cái đầu choáng váng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn.
Có lẽ là thời gian này hành trình quá nhiều, ngày hôm qua lại không ở nhà
nghỉ ngơi thật tốt, đến khu vui chơi chơi cả ngày, buổi tối lại đứng ở
phía trước cửa sổ, hứng gió cả đêm, nên cô bị sốt rồi.
Buổi sáng
đã cảm thấy cổ họng khát khô, không quá thoải mái, miễn cưỡng gượng
chống để thu hình, quay xong rồi, tình huống càng nghiêm trọng hơn, ót
nong nóng phát đau, cả hoàng tử Piano hẹn cô ăn cơm tối, cô cũng miễn
cưỡng cự tuyệt.
"Hôm nào đi. Hôm nay tình trạng sức khỏe của tôi không tốt lắm." Cô tạ lỗi.
"Vậy mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi!" Anh quan tâm thúc giục.
"Ừ." Cô tạm biệt anh, ngồi lên xe, lúc này cô lựa chọn ngồi ở ghế sau, ngồi chung với Tiểu Hương.
Tiểu Hương líu ríu báo cáo hành trình mấy ngày sắp tới, còn nói vé vào
chương trình nhạc của cô và hoàng tử Piano được tiêu thụ mạnh, cực kỳ
đắt khách, Hongkong cũng đưa ra đề nghị, hi vọng sang năm bọn họ có thể
đến đó biểu diễn.
Cô nhắm mắt, nghe Tiểu Hương nhắc đi nhắc lại, thật ra thì cái gì cũng không nghe vào, chỉ muốn ngủ một giấc.
Chu Tại Vũ nhìn dung nhan mệt mỏi của cô qua kính chiếu hậu mấy lần, âm thầm cau mày.
"Vanesa, còn có, người đại diện muốn hỏi cô. . . . Vanesa, cô có đang nghe tôi nói hay không?" Tiểu Hương đề cao thanh âm.
Cô nỗ lực giương mắt. "Ừ, tôi đang nghe."
"Người đại diện nói. . . ."
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng
không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua,
cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí
quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em mà
bị thương."
"Vết thương của anh chỉ là vết thương nhẹ thôi, dượng của em bị bắn trúng
mới là chuyện lớn. Đều tại anh không có hoàn thành trách nhiệm của anh."
"Sao có thể trách anh? Anh đã cứu em! Dượng cũng không trách anh, ông ấy còn cảm ơn anh mà!"
"Tại Vũ, có phải anh đang tức giận hay không? Bởi vì em hại anh không hoàn thành nhiệm vụ?"
". . . . . . Chuyện không liên quan tới em."
"Sao lại không liên quan? Đều là em không tốt, là em không đúng! Bởi vì em. . . . Ghen, bởi vì mấy ngày trước chị họ đi quanh phố kêu gọi phiếu bầu
với dượng, em thấy anh cứ ch