Pair of Vintage Old School Fru
Dù Đau Vẫn Yêu Em

Dù Đau Vẫn Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321693

Bình chọn: 7.5.00/10/169 lượt.

chợt xuống giường, lảo đảo làm tim gan anh run sợ.

"Em đi đâu vậy?"

"Đừng động tới tôi, không cần anh lo. . . ." Cô thút thít đáp lời.

Đừng như vậy.

Anh nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, không đè nén được sự trìu mến đầy ngập

nữa, từ phía sau ôm lấy đầu vai mảnh khảnh của cô. "Thật xin lỗi."

"Tôi không muốn nghe anh nói thật xin lỗi!" Cô tức giận, mù quáng phất tay

muốn tránh thoát anh. "Đừng nói mấy lời này với tôi. . . . Tránh ra,

buông ta ra!"

Lòng anh như bị xé ra, bàn tay nhẹ nhàng xoay đầu cô qua, mút hôn cánh môi ngấn nước mắt của cô, nếm được vị mặn khổ sở.

Cô ngây ngốc, đầu tiên là hé mở môi theo trực giác, hưởng ứng nụ hôn dịu

dàng nhưng cũng mạnh mẽ của anh, sau đó, thần trí cô vừa tỉnh, liền giận tím mặt.

"Anh làm cái gì?" Cô dùng sức thoát khỏi anh. "Không

phải đã nói không đụng tôi sao? Không phải đã nói một bảo vệ thì không

nên có quan hệ trừ việc công với cố chủ sao? Vậy anh cứ tiếp tục hành vi thanh cao chuyên nghiệp của anh đi! Hôn tôi làm gì? Không cho phép anh

hôn tôi!"

Cô trách cứ anh, mà anh nhìn bộ dáng kích động của cô, chỉ cảm thấy đau lòng khó chịu, rất sợ cô lại vì vậy mà ngất xỉu.

"Tới đây." Anh giương tay ôm cô vào ngực, ôm cô ngồi trở lại trên giường,

mắt của cô rưng rưng, cánh môi khẽ run như đóa hoa bị gió thu tàn phá,

anh nhìn thấy không nhịn được lại che chở cô hơn.

"Đã nói không cho anh hôn tôi. . . ." Cô muốn xoay mặt.

Nhưng bàn tay của anh đặt sau gáy cô, hơi dùng sức, không cho cô né tránh,

đôi môi ngậm mút môi cô, làm tan rã ý chí phản kháng của cô, toàn thân

cô hư mềm vô lực, không thể không vứt giáp đầu hàng.

"Chu Tại Vũ, tôi ghét anh, anh rất xấu, thật rất xấu. . . ." Cô phẫn uất cắn môi của anh.

Anh để cho cô cắn, lại vẫn không buông cô ra, nếm được ngọt ngào của cô trong đau đớn.

"Thật xin lỗi." Anh lẩm bẩm nói xin lỗi khi đang hôn.

"Đã nói không muốn nghe anh nói xin lỗi. . . ." Cô tức giận rơi lệ lần nữa.

"Anh yêu em."

"Cái gì?" Cô kinh ngạc.

Anh dừng hôn, đôi tay quý trọng nâng khuôn mặt cô lên. "Anh yêu em."

"Anh. . . . Gạt người." Cô không biết nên tức giận hay là nên đau lòng, hốc

mắt lại đỏ hồng. "Tại sao trước không nói? Tại sao. . . . Hiện tại mới

nói?"

"Anh yêu em." Anh không cách nào giải thích tâm tình phức tạp của mình, chỉ có thể tỏ tình lần nữa.

"Gạt người, gạt người. . . ." Cô hận hận đấm lồng ngực anh, đấm tim của anh.

Anh mặc cho cô phát tiết, ôm chặt cô, cho đến khi cô mệt mỏi, dựa vào trong ngực anh mơ màng ngủ.

Anh ngồi trên giường, nhìn cô trong ngực. Cô ngủ thật sâu, lông mi cong

cong, chóp mũi cao thẳng, anh nắm tay của cô, vuốt ve mấy ngón tay bị

chai của cô.

"Đã làm em chịu nhiều khổ cực rồi, thật rất xin

lỗi." Anh thì thầm, cảm nhận được những năm gần đây cô phấn đấu quên

mình tranh lên hàng đầu như thế nào, chỉ vì có một ngày có thể đứng ở

trước mặt anh bằng tư thái hoàn mỹ, nơi cổ họng không khỏi chua xót,

tròng mắt nóng rực nhuộm đỏ.

Anh cúi đầu, gương mặt dán vào mặt cô. "Cô bé, anh phải đối xử với em thế nào mới tốt?"

Đêm này, Chu Tại Vũ tỉnh táo không hề chợp mắt, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đã hạ quyết tâm —— Khi tỉnh lại, Hạ Hải Âm ngửi được mùi thơm của thức ăn, dạ dày thoáng chốc đói khát quéo lại.

Thật đói!

Cô bật dậy từ trên giường, ngồi chốc lát, thần trí vẫn rơi vào trạng thái

nửa mê nửa tỉnh, chỉ dựa vào bản năng, đi tìm kiếm nguồn gốc của mùi

thức ăn mê người này.

Cô đi chân không, bước chân lơ lửng, mở cửa phòng, đi tới phòng khách.

Đằng sau cái quầy trong phòng bếp kiểu mở, có một người đàn ông đang bận

rộn. Cô sững sờ nhìn bóng dáng đeo tạp dề của anh. Rất nhiều đàn ông khi mặc tạp dề vào thì có vẻ hơi lôi thôi, nhưng anh lại có vẻ an nhàn tự

tại, cực kỳ mê người.

"Tỉnh rồi?" Anh phát hiện cô, cười giương mắt. "Đói bụng rồi sao?"

Cô giật mình nhìn anh cười, bỗng dưng trái tim rét run, hoàn toàn tỉnh.

Anh quan sát cô, ánh mắt lóe vẻ kỳ dị, nụ cười lại càng dịu dàng. "Tinh

thần cũng không tệ lắm, hết sốt rồi à? Đi rửa mặt, xong là có thể ăn

sáng."

Rửa mặt? Hạ Hải Âm hoảng sợ. Trời ạ, cô còn chưa có rửa mặt!

Cô hoảng hốt xoay người, không để ý tầm mắt buồn cười của anh phía sau,

nhanh chóng trở về mình phòng ngủ, chạy vào phòng tắm giống như bay.

Trong cái kính dài, có một bóng dáng quần áo xốc xếch, tóc rối tung, dung

nhan mất tinh thần, khóe mắt tựa hồ còn có ghèn, áo ngủ bằng vải trên

người bị nhăn nhúm, vạt áo trước mở ra hai cái cúc áo, phơi bày một phần da trắng muốt trước nực.

Trời ạ, trời ạ, cô sắp điên rồi!

Vừa rồi cô đã dùng hình dáng như quỷ này xuất hiện trước mặt Chu Tại Vũ à? Quá xấu, quá khó nhìn! Anh nhất định cười nhạo!

Nghĩ tới, Hạ Hải Âm vô lực ngồi xổm người xuống, đôi tay nâng mặt, kêu rên

nhiều tiếng. Vẫn muốn cho anh thấy được hình tượng hoàn mỹ, có thể nào

thất bại trong gang tấc vào hôm nay?

Đợi đã nào! Một ý nghĩ đột

nhiên lóe sáng trong đầu, Hạ Hải Âm ngẩng đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn chằm chằm mình trong kính.

Khuya qua, tựa hồ xảy ra chuyện gì? Cô nhớ hình như anh hôn cô, thổ lộ với cô một lần lại một lần.

Anh y