
. . . . Có
thể là biết có anh bảo vệ cho tôi? Tôi nghĩ hắn ta sẽ không dám quấy rầy tôi nữa."
"Như vậy là tốt rồi." Anh đưa mắt nhìn cô thật sâu.
Cô bị anh nhìn đến chột dạ, lông mi hơi run. "Sao anh nhìn tôi như thế?"
Anh đang muốn lên tiếng, lỗ tai bén nhạy đã nghe được tiếng người rất nhỏ ngoài cửa.
"Suỵt, có người tới." Anh cảnh cáo cô, kéo cô trốn vào góc kín đáo hơn.
Cô đi theo anh trốn ra sau một cây cột, rình coi một nhân viên làm việc mở cửa ra, chiếu đèn pin bốn phía, xác định không có gì lạ mới ra cửa.
"Này, sao chúng ta phải trốn thế?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Anh bật cười. Cũng đúng, bọn họ cần gì trốn? Đâu có làm việc gì trái lương tâm, thoải mái đi ra ngoài cũng đâu có sao.
"Này đi ra ngoài đi." Anh dẫn đầu xoay người.
"Chờ một chút." Cô kéo lấy cánh tay anh, kéo anh trở lại. "Chớ đi."
"Thế nào?"
"Tôi có việc hỏi anh."
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
Cô không có trả lời ngay, cúi đầu nhíu lông mày cắn môi, chần chờ chốc lát, mới lấy dũng khí nâng tầm mắt lên.
"Mấy lời anh nói với tôi trước đó, là thật tâm sao?"
"Nói cái gì?"
"Lúc anh hỏi tôi ở phòng trưng bày đó." Giọng nói của cô rất nhỏ, bao hàm
mấy phần ngượng ngùng. "Anh không hy vọng tôi ở chung với Tuấn Kỳ sao?"
Anh nghe hỏi, trái tim đột nhiên chấn động. ". . . . . . Ừ."
"Tại sao?"
Vấn đề này hỏi thật tốt, chính anh cũng rất muốn biết.
Chu Tại Vũ cười khổ, khó có thể trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có tâm sự riêng, đều hoảng hốt.
Đột nhiên, một tiếng vụn vặt bén nhọn vang lên, giống như là có thứ gì đó
vọt qua, Hạ Hải Âm giật mình, trực giác nhảy khỏi lồng ngực Chu Tại Vũ.
"Cái gì vậy? Con chuột sao?" Cô hoảng sợ hỏi.
"Có thể."
"Ôi trời, thật buồn nôn!" Cô kêu đau, tay trắng ôm chặt cần cổ anh, thân thể mềm mại dán vào người anh.
Bắp thịt anh thoáng chốc căng thẳng, toàn thân cứng ngắc.
"Hải Âm. . . . . ." Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô cũng đang ngưỡng mặt lên, chóp mũi ma sát với anh. "Con chuột đi chưa? Có còn không?"
Hơi thở thơm phát qua da anh, thần trí anh bỗng dưng choáng váng, lúng túng xoay mặt, tránh khỏi sự hấp dẫn tràn đầy trời đất.
Nhưng anh muốn chạy trốn, cô lại đuổi theo tới, cánh môi sát qua cằm anh.
Hai người đồng thời giật mình vì sự thân mật vô tình này, cũng đồng thời
hốt hoảng, anh nhìn em, em nhìn anh, cô khép lông mi, cũng thả tay ôm
anh xuống, lui về phía sau một bước.
"Chúng ta. . . . Đi thôi." Cô khó khăn nói ra.
"Ừ." Anh càng khó khăn đáp lại.
Hai người một trước một sau cất bước, giày của cô chợt bị mắc trong một hố
nhỏ, trượt một cái, thân thể ngã qua, anh nhanh chóng vịn cô.
Cô ở trong lòng anh, ngẩng mặt đẹp hồng hào lên, vô tội lại hơi có lỗi nhìn
anh, anh ngu ngơ, khí huyết cuồn cuộn, lý tính bị chiếm, há miệng liền
ngậm môi của cô.
Cô kinh ngạc mở miệng, anh nắm đúng thời cơ, đầu lưỡi xâm nhập, chộp lấy cái miệng thơm của cô.
Anh mạnh mẽ mút môi của cô, mút cái lưỡi mềm mại của cô, cô bị anh hôn đến
khó thở, anh thoáng lui về phía sau, để cho cô hô hấp, sau đó lại bá đạo ngậm hôn.
Cô bắt đầu có phản ứng, đầu lưỡi lưu luyến anh, một tay bấu víu anh, một tay kia trượt vào mái tóc dày của anh.
Anh dùng tay nâng sau gáy cô, hôn sâu hơn, thân thể cô mềm đi, chống đỡ không nổi, anh ôm hông của cô, cho cô dựa dựa vào mình.
Rạp hát u ám, chỉ có cửa sổ ở mái nhà chiếu ánh mặt trời xuống, chiếu ra
hai bóng dáng đang dây dưa, trong không khí lưu động hương thơm tình
dục, nồng nặc lại dinh dính. . . . "Ha ha ha ——"
Hạ Hải Âm nằm ở trong bồn tắm massage cười khúc khích.
Cô hồi tưởng lại tất cả xảy ra trong rạp hát tối đen ở trong công viên trò chơi trước đây không lâu, bọn họ ôm nhau, hôn nhau, cả hai thăm dò thân thể lẫn nhau, cùng đến đỉnh kích tình.
Làn da của anh càng bền
chắc hơn, càng nam tính hóa hơn trong trí nhớ của cô, nhưng da anh vẫn
bóng loáng, đường cong sống lưng vẫn mỹ diệu, còn có mùi hương trên
người của anh, đó là một mùi thơm đặc biệt, thật dễ ngửi. . . .
Vừa nghĩ tới đây, Hạ Hải Âm bỗng dưng nở nụ cười, hơi nước bốc hơi cả phòng khiến gương mặt của cô càng hồng hào hơn, giống như một đóa hoa phù
dung nở rộ, cô xấu hổ ẩn mặt vào trong nước, không dám đối mặt hành vi
gần như hoa si của mình.
Cô hiện tại, chính là "hôn" một người đàn ông à? Thật thẹn thùng!
Càng thẹn thùng là, khi nhớ lại lúc kích tình thì chỗ tư mật thuộc về phái nữ lại loáng thoáng đau nhức, khát vọng, mong mỏi.
Không được! Thật sự rất mất thể diện!
Cô đột nhiên nâng gương mặt chói lọi từ trong nước lên, sau đó lại lặn,
lại nổi lên, cố gắng thở bình thường để ổn định tâm tình.
Nên đi ra rồi chứ?
Trên đường từ khu vui chơi trở về, cô luôn ngượng ngùng, anh tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, hai người không nói một câu, vừa đến nhà, cô lại cắm đầu
cắm cổ trốn vào phòng tắm, ngâm nước cả tiếng.
Nếu không đi ra
ngoài, nói không chừng anh sẽ cho rằng cô chết chìm rồi, hoặc cho là cô
đang tức giận, nhưng cô lại không có, cô là. . . . Thật vui mừng quá,
trái tim nở hoa.
Hạ Hải Âm rời khỏi hồ tắm, mặc áo choàng tắm màu trắng, đứng trước tấm kính dài, một bóng hình quyến rũ xinh đẹp