
mới tốt, mềm mại ôm mới đã."
"Anh thật là hay!" Cô liếc anh. "Nếu em thật sự mập lên, anh không ghét bỏ em mới là lạ."
"Nếu em thật biến thành cô bé mập tròn vo, đến lúc đó chúng ta cùng nhau
giảm cân. Tóm lại hiện tại anh muốn em ăn cái gì, em phải ăn cái đó,
không cho phép không nghe lời, biết không?" Anh cắn nhẹ tai cô.
Cô ngứa đến toàn thân tê dại, muốn tránh, lại không tránh thoát, chỉ đành phải mềm mại nói. "Gia trưởng!"
"Em nói cái gì?" Anh không nghe rõ.
"Em nói anh là đồ gia trưởng! Hừ, cho là phụ nữ nhất định phải nghe lời anh nói sao?"
"Phụ nữ khác anh mặc kệ, là người phụ nữ của anh anh mới lo lắng."
Lo lắng.
Anh nói lo lắng. Cô ngọt ngào mỉm cười, đáp lễ xoa gương mặt anh. "Chu tiên sinh, anh rất quan tâm em à?"
Anh cười mà không nói.
"Như thế nào?" Cô cố ý thở dài. "Anh yêu em như thế, vậy nếu như có một ngày em không để ý tới anh, chẳng phải anh sẽ muốn đi nhảy biển sao?"
Anh híp một con mắt. "Hạ tiểu thư, em nỡ để anh nhảy à?"
Cô nhún nhún vai. "Không biết à, anh thích ăn dấm thế, lại để ý đông để ý
tây, nói không chừng ngày nào đó em sẽ không chịu nổi anh?"
"Không chịu nổi cũng phải chịu." Anh cầm tay nhỏ bé của cô đưa đến trước miệng mình, làm bộ cắn nhẹ. "Con cừu nhỏ tới tay, anh sẽ không dễ dàng để nó
đi."
"Sói lớn!"
"Đang nói ai đó?"
"Đang nói anh đó!"
"Vậy con sói lớn muốn ăn con cừu nhỏ của anh ấy rồi."
"Ăn nữa?!" Cô giật mình cười nhảy xuống ghế quý phi. "Sói tiên sinh anh
tiết chế chút có được hay không? Anh đói bụng mấy trăm năm rồi sao?"
Anh đưa hai cánh tay ra sau ót, rảnh rang ngắm cô. "Đói bảy năm rồi."
"Bảy năm?" Cô sợ hãi. Thiệt hay giả? "Gạt người! Em không tin anh không có đi tìm người phụ nữ khác."
"Em cho rằng lời nói láo này, sẽ có trợ giúp đối với hình tượng phái nam của anh sao?" Anh thật uất ức.
"Anh. . . . Thật không có?"
"Không có khẩu vị."
"Thật đáng thương, thật đáng thương!" Động vật như đàn ông phải nhịn bảy năm, thật không dễ chịu !
"Nhìn vẻ mặt khinh thường của em, anh không nhìn ra chút thương tiếc nào em dành cho anh." Anh lên án.
"Ai nói? Em rất thương tiếc, em cực kỳ thương tiếc." Cô cười duyên, nằm
xuống lại trên người anh, cúi mặt xuống, hài hước cắn cắn chóp mũi đẹp
của anh, lại cắn cắn môi trên đẹp của anh.
"Đó, đó!" Anh giả bộ đau. "Em lại loạn cắn người."
"Ai bảo anh ngon miệng thế?" Không ăn quả thật rất xin lỗi mình. Cô cười khẽ, tiếp tục cắn anh.
Anh bỗng nhiên há mồm, cô chẳng những không có cắn, cánh môi lại bị anh ngậm vào trong miệng, mút hoàn toàn.
Kết quả, hai người lại hôn nhau.
Núi lửa nhịn bảy năm, một khi bộc phát, thật đúng là kinh thiên động địa, càng không thể thu thập! Trăng mờ sao mịt, không khí trên quảng trường tự do ban đêm cực kỳ lười biếng mê người, hai bên quảng trường, chia ra thành sảnh âm nhạc quốc gia và
kịch viện quốc gia, áp dụng kiến trúc điện đường cổ điển, nóc nhà kiểu
nhà nghỉ trên núi, cột trụ màu đỏ, mặt ngoài to lớn lại ưu nhã.
Đêm nay, sảnh âm nhạc đang cử hành một buổi hội âm nhạc, do Ma Nữ Violin
được hoan nghênh nhất Đài Loan và hoàng tử Piano đến từ Nhật Bổn cùng
nhau đàn bài "Giao hẹn của Faust", bảng quảng cáo và áp phích tuyên
truyền đã tràn ngập đầy đường phố Đài Bắc từ hai tháng trước, vé vào cửa xem tiết mục hai ngày liên tiếp đều bán xong trong ngày bán vé.
Bên trong quảng trường, thân sĩ danh viện rộn ràng, không thiếu người trẻ
tuổi yêu nhạc cổ điển, đứng đầy phía trước với người ái mộ Hạ Hải Âm,
mấy nữ học sinh thậm chí noi theo tạo hình trên quảng cáo của cô, mặc
trang phục giống như búp bê gothic.
Trong đám người nói cười ríu
rít, một ông cụ chống gậy, cầm hoa tươi có vẻ thật khác biệt. Sắc mặt
ông âm trầm, leo lên từng bậc thang, lúc đưa vé vào cửa ra cho người xét vé thì khóe miệng lộ ra đường cong khinh thường.
Ông nhìn chăm
chú một biển quảng cáo tuyên truyền trong đại sảnh. Trên biển quảng cáo, hoàng tử Piano mặc một bộ vest trắng, đứng một cách ngọc thụ lâm phong, Hạ Hải Âm thì ngồi trên một cái ghế phong cách châu Âu, mặc trang phục
gothic màu đen, trên tay miễn cưỡng nắm Violin, đôi mắt sáng rỡ, đôi môi hơi cong, thần thái cười như không cười, quả nhiên rất có sức quyến rũ
ma tính.
Ông cụ hừ lạnh.
Trong khoảng thời gian này, ông
vẫn hỏi thăm chung quanh xem làm sao gặp được cô một lần, cuối cùng thật vất vả mới lấy được vé vào cửa hội âm nhạc tối nay từ con gái của một
người bạn thân.
Ông chậm rãi đi về phía trước, nhân viên làm việc thấy ông hành động không tiện, chủ động tiến lên đỡ, ông thừa cô giao
bó hoa cho cô ta, nhờ cô ta giao cho Hạ Hải Âm giùm ông.
"Cô cũng biết, tôi thế này thật không tiện lên đài tặng hoa cho cô ấy."
"A, chúng tôi cũng không cho khán giả lên đài tặng hoa, như vậy đi, tôi giúp ông đưa thẳng đến phòng nghỉ của cô ấy."
"Tốt, vậy rất cảm ơn cô. Đúng rồi, trong bó hoa có tấm thiệp, xin Hạ tiểu thư nhất định phải nhớ mở ra xem."
"Tôi biết rõ rồi. Cụ ông, ông từ từ đi, cẩn thận bậc thang."
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên đang làm việc, ông cụ rốt cuộc ngồi vào chỗ
của mình trong tiệc khách quý, mở sổ t