
hiên, dùng giọng nói non nớt khẽ thì thầm vào
tai cô.
Tuy nhìn đứa trẻ cùng lắm mới chỉ hai, ba tuổi, cũng không nặng lắm, nhưng mà…
“Ha, anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?!”
Thẩm Hi mỉm cười, vươn tay cầm lấy cánh tay nhỏ bé mập mạp kia, sau đó nhẹ nhàng
hỏi. Vốn dĩ âm thanh trầm trầm ấy rất có lực hấp dẫn, khiến đôi tai bé
con dần nóng lên.
Bé con thoáng nhìn Hạ An Nhiên, thấy cô không phản đối, mới chầm chậm nói ra tên mình.
“Duệ Duệ.”
“Duệ Duệ?!”
Thẩm Hi hỏi lặp lại, đứa trẻ gật đầu, tỏ ý đúng là tên của mình.
“Vậy Duệ Duệ có biết tên gọi của cha và mẹ là gì không?!”
Thẩm Hi nhẹ nhàng hỏi, vừa đúng lúc lập biên bản, muốn dò hỏi về tình trạng người
báo án, không hỏi đứa trẻ. Trước giờ trẻ con nhỏ tuổi như vậy, phần lớn
đều không biết gì, nhưng xem ra hiện giờ, không biết chừng sự việc sẽ có chuyển biến.
Duệ Duệ không thèm trả lời, chỉ rút tay ra khỏi bàn tay Thẩm Hi, sau đó ôm lấy cổ Hạ An Nhiên, không thèm nói gì.
Dường như ý thức phòng bị của đứa bé này rất mạnh.
Thẩm Hi
nhìn đứa trẻ quay lưng lại với mình, hiển nhiên nó không muốn nói chuyện với hắn nữa. Nhưng trong lúc hắn hỏi, đứa trẻ không tự chủ mà liếc nhìn thái độ của Hạ An Nhiên, đối với Hạ An Nhiên nó hoàn toàn không có ý
thức phòng bị, thậm chí vô cùng tin cậy.
“Hạ tiểu thư, cô có thể hỏi đứa bé này một số vấn đề được không, chúng ta sẽ biết thêm nhiều điều đấy.”
Cô ư?!
Hạ An Nhiên nhíu mày, cô thì có thể hỏi được gì?! Nhưng nếu cảnh sát Thẩm Hi đã nói như vậy, đương nhiên cô cũng phải thử một chút, dù sao cũng chỉ muốn
tốt cho đứa bé này thôi.
“Duệ Duệ?!”
Hạ An Nhiên vỗ nhẹ lưng đứa bé đang ôm cổ mình, khẽ gọi tên để nó chú ý.
“Mẹ.” Đứa trẻ lên tiếng.
Hạ An Nhiên khẽ nhăn mặt.
“Duệ Duệ biết ba tên là gì sao?”
Khi hỏi như vậy, đột nhiên cô cảm thấy mình giống như kẻ lừa đảo, lợi dụng tình cảm của đứa trẻ, rồi nói suông, thực sự có chút xấu hổ.
“Ừmm?! Duệ Duệ không biết.” Đứa trẻ trả lời .
“Duệ Duệ có biết tìm ba như thế nào không? !”
“Buổi tối ba sẽ chơi cùng Duệ Duệ, không cần tìm…Nhưng ba nói, nếu Duệ Duệ nhớ ba , có thể gọi điện thoại…”
Vốn Hạ An
Nhiên vàThẩm Hi đều định từ bỏ không hỏi thêm tin tức gì nữa, nhưng một
câu của Duệ Duệ khiến bọn họ có cảm giác “Liễu ám hoa minh hựu nhất
thôn”[1'>, chỉ cảm thấy, thượng đế nếu đóng cửa chính thì sẽ không hẳn
đóng cả cửa sổ.
Thẩm Hi ra hiệu cho Hạ An Nhiên hỏi tiếp.
“Duệ Duệ muốn lấy điện thoại gọi cho ba không nào?!”
Hạ An Nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi, đưa cho Duệ Duệ.
“Nói cho ba biết, Duệ Duệ nhớ ba.”
Đứa bé nghiêng đầu, nhìn Hạ An Nhiên.
“Nhưng Duệ Duệ có mẹ rồi, Duệ Duệ không nhớ ba.”
Đứa bé này, có vẻ thân thiết với mẹ hơn.
Hạ An Nhiên liếc nhìn sang Thẩm Hi đang khoa chân múa tay ra hiệu, sau đó hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhất.
“Nhưng mẹ nhớ ba nha. Duệ Duệ nhất định không nhớ rõ số điện thoại của ba ….”
Nói xong, cô cũng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đứa
bé dù sao vẫn là trẻ con, không nghĩ nhiều như vậy, lúc nghe thấy Hạ An
Nhiên nói vậy, vội vàng nói “Duệ Duệ nhớ rõ, nhớ rõ”, sau đó hai ngón
tay bắt đầu ấn phím, sau đó, còn đưa điện thoại di động lên tai nghe.
Hạ An Nhiên kề sát tai vào điện thoại, tuy không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh “Tút ~ tút” truyền tới, sau đó một giọng nói vang lên “Ai
thế?”
Có thể gọi được sao?!
Nghe thấy
giọng nói kia, Duệ Duệ dường như rất hưng phấn, kêu “Ba” thật to, sau
khi nói ‘Mẹ muốn nói chuyện với ba’, liền đưa điện thoại cho Hạ An Nhiên đang nghe lén.
Hạ An Nhiên cầm lấy điện thoại di động.
“Xin chào.”
“Làm cái quái gì thế?!”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói tức giận.
Nghe thấy
thế, Hạ An Nhiên thực sự nổi giận, cô nhặt được đứa trẻ này đã bao nhiêu lâu rồi?! Cho dù cha mẹ ngu ngốc đến cỡ nào cũng phải biết con cái mình mất tích, trừ khi người ta không muốn trông nom đứa trẻ, nhưng làm gì
có ai lại đuổi trẻ con ra khỏi nhà chứ? Đứa bé này cùng lắm mới chỉ hai, ba tuổi, chứ không phải hai mươi ba tuổi! Bây giờ còn dám tức giận với
cô ư? !
“Con của
anh hiện giờ đang ở sở cảnh sát trên đường Hoán Sa Tây, nếu anh thức
thời thì mau chạy qua đây nhận con anh đi, chưa từng thấy người cha nào
như vậy, thật khốn nạn!”
Hạ An Nhiên không hề khách khí, sau đó ngắt điện thoại.
Thẩm Hi vốn đang ngồi yên ở bên kia, mặc dù vừa rồi bị lão Lưu giáo huấn một trận
nhưng giọng nói vẫn không cao vút như vậy, bây giờ cô ấy giống như một
con nhím xù lông nổi cơn thịnh nộ vậy.
Này, là vì đứa bé này sao?!
****
[1'>
Thành ngữ “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” chỉ có hy vọng, trong khó
khăn tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ
tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Qua liễu thấy hoa lại gặp làng”. Cha của đứa bé vẫn chưa xuất hiện.
Thực ra là cô mới chỉ tắt điện thoại khoảng mười phút, trừ khi cha đứa trẻ ở gần Hoán Sa Tây mới có thể lập tức đến được.
“Này, đứa bé có thể sẽ đói bụng!”
Thẩm Hi tay cầm một chiếc bánh Tiramisu[1'> nhỏ, hắn mua từ một tiệm bánh ngọt gần
đây. Người lớn thì không