XtGem Forum catalog
Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32831

Bình chọn: 10.00/10/83 lượt.

t thần tính, anh có phải cầm thú đâu mà tùy tiện nhào tới.

Chẳng qua là anh không ngủ được, muốn uống một ly rượu vang mà thôi, đương

nhiên rượu này cũng không thể uống nhiều, rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ.

Nhưng nếu uống một hai ly thì lại rất dễ ngủ.

“Tôi cũng muốn một ly.”

Bây giờ mà cô không uống một chút rượu sợ là sẽ không ngủ được, chỉ uống một chút xíu thôi.

“Ừ.”

Tô Mộc Thần đứng lên đi lấy rượu.

Rượu vang vừa vào bụng, Hạ An Nhiên liền cảm thấy dễ chịu. Mặc dù tửu lượng

của cô không cao, nhưng uống vài ba ly cũng không thể khiến cô say được.

Hạ An Nhiên thuộc tuýp người rất yên tĩnh khi say rượu. Chỉ cần đặt lên

giường là ngủ, không lật qua lật lại. Cô cũng sẽ không giống như Tô Mộc

Thần, lời nói lúc say đến sáng hôm sau tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả.

“Dễ chịu hơn không?”

Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên, quả nhiên uống rượu cũng có điểm tốt, vẻ mặt phòng bị của cô lúc trước bây giờ cũng dịu đi nhiều.

“Có cái gì mà không dễ chịu chứ…” Hạ An Nhiên nheo mắt nhìn anh, “Hay là anh có âm mưu gì?”

“Đối với những người phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đương nhiên không thể không có cảm giác được.” Tô Mộc Thần cười dịu dàng, “Đây là bản năng của đàn

ông.”

“Với em, anh đương nhiên cũng có cảm giác, nhưng mà không đến mức mất kiểm soát đâu.”

Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn Tô Mộc Thần một cái. Đúng là đàn ông! Hừ

“Tôi biết, đàn ông là loại không có khí tiết nhất. Nghiên cứu khoa học đã

chỉ ra rằng, một người đàn ông cùng lúc có thể thích rất nhiều người phụ nữ, cho nên về cơ bản đàn ông chỉ là loại động vật suy nghĩ bằng nửa

thân dưới mà thôi.”

Hạ An Nhiên gật đầu nói, biểu hiện vô cùng thấu hiểu những thói hư tật xấu của đàn ông.

“Thế nhưng nghiên cứu khoa học cũng chỉ ra rằng, phụ nữ tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều. Ngay cả khi đã kết hôn, nếu gặp được người đàn ông khiến

trái tim mình rung động, họ vẫn sẽ không ngần ngại mà bỏ lại tất cả ở

phía sau.”

“Nhưng đàn ông ở bên ngoài này nọ chiếm đại đa số.”

“Như nhau cả thôi. Em chưa kết hôn, anh cũng vậy, cũng không có chuyện ở bên ngoài này nọ.Không bằng để sau khi kết hôn xong rồi lại thảo luận vấn

đề này, được chứ?”

“…”

Hạ An Nhiên không ngờ đột nhiên anh lại nói như vậy, có chút phản ứng không kịp, ngây ra.

Tô Mộc Thần cũng ngẩn ngơ. Nhưng nói ra cũng tốt, giảm bớt được phiền phức sau này.

“Em thấy thế nào?”

Hạ An Nhiên sững sờ, trong đầu cảm giác như có một tiếng nổ lớn làm cô trở tay không kịp.

Đây có tính là cô đang được cầu hôn không? Còn chưa yêu cơ mà…

“Có thể…cho tôi một ly nữa không…”

Hạ An Nhiên lắp bắp.

Tô Mộc Thần bật cười.

Được rồi, Tô Mộc Thần cảm thấy mình không nên cười mới đúng. Lần đầu tiên

trong đời cầu hôn người ta, vậy mà kết quả lại thế này…

Anh rót thêm cho cô.

Hạ An Nhiên nhấp một ngụm, sau đó ngửa cổ uống hết ly rượu. Sau khi uống xong, cô cảm thấy bình tĩnh lại.

“Tôi từ chối.”

Cô nói.

Ba chữ này cô nói thật hùng hồn.

Nụ cười trên môi Tô Mộc Thần cứng đờ.

“Lý do?”

Tô Mộc Thần cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, sau đó mở miệng hỏi.

Hạ An Nhiên nhìn anh. Bởi vì uống rượu nên sắc mặt cô hơi hồng, đôi mắt

vốn trong trẻo, lạnh lùng giờ đây phủ lên một lớp sương mờ ảo xinh đẹp,

tĩnh lặng đến mị hoặc khiến trái tim Tô Mộc Thần run lên.

Trong đầu anh bất giác nhớ đến một câu của vị công tử hào hoa Lý Ngư thời nhà Thanh – Phụ nữ quan trọng nhất là sức quyến rũ, chỉ cần có ba bốn phần

nhan sắc là có thể bù được bảy tám phần rồi.

Những lời này không sai, huống chi Hạ An Nhiên cũng không phải chỉ có ba bốn phần nhan sắc.

“Anh là gian thương.”

Không sai, Tô Mộc Thần là gian thương, cho nên từ lúc quen biết anh đến giờ cô lúc nào cũng phải chịu thiệt.

Gian thương chỉ biết hưởng lợi từ người khác, không bao giờ có chuyện ai hưởng được tí lợi lộc nào từ anh ta cả.

Tô Mộc Thần dở khóc dở cười, anh thật không nghĩ tới cô sẽ lấy lý do này để từ chối.

“Gian đến mức nào?”

Tô Mộc Thần hỏi.

“Nói không được,” Hạ An Nhiên lắc đầu, “Cảm giác vậy thôi. Hơn nữa anh quá mưu mô.”

Hạ An Nhiên trả lời không rõ ràng, bởi vì cô căn bản không biết phải trả lời thế nào, nhưng đó là cảm giác của cô.

Được rồi, thành thật mà nói, cô thích loại đàn ông nho nhã, dịu dàng, giống

như mấy nam sinh mặt trắng nhỏ. Nếu đặt Tô Mộc Thần và loại đàn ông như

vậy ở cùng một chỗ, cô chắc sẽ phải thật nghiêm túc suy nghĩ.

Tô Mộc Thần cười, hơi khom người kề sát cô.

“Rất mưu mô?”

“Đúng.” Hạ An Nhiên nhìn ly rượu, “Anh muốn chuốc say tôi rồi định làm gì sao?”

Tô Mộc Thần cười nhạt không nói, anh không phải loại người vô liêm xỉ như vậy.

Khi Hạ An Nhiên tỉnh dậy, trên chiếc giường lớn chỉ còn mình cô, đưa tay sờ vị trí đã lạnh lẽo bên cạnh, hẳn là anh đã rời giường rất lâu rồi.

Trong lòng có chút hốt hoảng, cảm giác giống như sáng sớm tỉnh lại sau một

đêm say rượu loạn tính, người bên cạnh đã sớm rời đi rũ bỏ trách nhiệm.

Hạ An Nhiên ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống, trên người cô vẫn mặc bộ áo

ngủ tối hôm qua, sau một đêm cổ áo hơi lộn xộn, lệch sang một bên để lộ

bờ vai trắng ngần.

Vừa ngủ dậy nên Hạ An Nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, cô nghĩ