
àng đã nhìn mình. Tôi xoay người lại, bẽn lẽn
hỏi:
-
Nhưng lúc đó em trùm khăn kia mà, sao chàng nhận ra em được?
-
Trên đời này, người con gái mà ta tường tận nhất chính là nàng, sao ta có thể
không nhận ra dáng điệu của nàng được!
Chàng
cười tinh quái, lại ngắm tôi thêm một lượt nữa:
-
Aksayamati cao hơn nàng và không gầy như nàng. Nhưng, hai người đã tráo
đổi vị trí như thế nào?
Tôi
kéo chẳng ngồi xuống cạnh giường, thuật lại toàn bộ câu chuyện cho chàng
nghe. Khi đã hiểu ra tất cả, chàng vừa lắc đầu cười vừa than thở vì cả chàng
cũng bị Pusyseda gạt. Tuy mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo
lắng, đắn đo giây lát, tôi quyết định hỏi chàng:
-
Rajiva, chàng có hối hận khi cưới em không?
Chàng
nhìn tôi kinh ngạc:
-
Ngải Tình, nàng hiểu lòng ta mà, tình cảm của ta dành cho nàng hai mươi năm qua
không hề thay đổi. Được cùng nàng kết thành vợ chồng, ta ngàn lần cảm tạ ân đức
của Phật tổ, sao ta lại hối hận được?
-
Nhưng…
Tôi
lúng túng:
-
Chàng nói niềm vui tu hành lớn hơn nhiều niềm vui do những ham muốn thế tục
mang lại kia mà!
Chàng
giật mình trong thoáng chốc, sau đó, lại bật cười:
-
Sẽ chẳng có niềm vui nào khi phải đối diện với người con gái ta không yêu.
Nhưng giờ đây, thê tử của ta là nàng. Ta chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt
ngào vô bờ, không thể thoát ra, và cũng không muốn thoát ra. Câu chuyện về đại
tượng, ngũ độc và loài chuột kia, cho thấy trên đời này không ai có thể vượt
qua những trầm luân. Rajiva là người bình thường, cũng có tình cảm và ham muốn
thế tục. Ta không thể thoát khỏi số kiếp này, không thể nhập Niết Bàn, nhưng
chỉ cần có nàng, niềm hạnh phúc ngọt ngào khi được ở bên cạnh nàng đủ để ta
không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, chàng ngẩng
đầu trâm ngâm suy nghĩ. Vẻ rạng rỡ trên gương mặt dần khuất dạng, quay lại nhìn
tôi, ánh mắt chàng nhuốm vẻ ủ dột. Tim tôi thắt lại, rốt cuộc, chàng vẫn chẳng
thể nguôi ngoai, day dứt. Đến bao giờ, chướng ngại vật trong lòng chàng mới
được gỡ bỏ?
Một
tay chàng đặt lên tay tôi, bàn tay còn lại nhẹ nhàng gạt mấy lọn tóc phơ phất
trước trán tôi sang bên, cất giọng dịu dàng:
-
Ngải Tình, lời ước hẹn lớn nhất của người đàn ông dành cho người mình yêu là
cùng người đó kết thành vợ chồng. Nàng bằng lòng đến với ta, đã phải chịu bao
thiệt thòi. Hai ta từ lâu đã là vợ chồng. Ta hy vọng có thể trao cho nàng một
danh phận…
Tôi
thở phào nhẹ nhõm, thì ra tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều, chàng không hề hối hận.
Tôi mỉm cười lắc đầu:
-
Em không bận tâm…
-
Nhưng ta bận lòng.
Chàng
ngắt lời tôi, ngước lên, trầm tư, lúc chàng quay lại nhìn tôi, ánh mắt bỗng
nhiên rực sáng:
-
Ngải Tình, trong mấy ngày bị giam cầm, ta không nguôi nhớ đến khoảnh khắc nàng
gật đầu với ta trên Phật đường. Vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt nàng khiến lòng ta
đau như cắt. Ta nghĩ rằng, nàng sẽ ra đi, vì nàng không thể chấp nhận
việc ta cưới người con gái khác làm vợ. Nhưng nếu nàng ra đi, giữa hai ta
sẽ là hàng ngàn năm cách trở, ta biết đi đâu kiếm tìm nàng? Cho dù ta bằng lòng
chờ đợi thêm mười năm, hai mươi năm nữa, nàng cũng sẽ không quay lại.
Chàng
nức nở, nắm chặt bàn tay tôi, như thể chỉ cần khẽ buông, tôi sẽ biến mất vào
không gian.
-
Ta đã nghĩ, vậy là ta sẽ mất nàng mãi mãi. Cảm giác đó khiến ta vô cùng sợ hãi,
mấy ngày qua ta đã vô cùng hối hận, vô cùng thương tiếc. Sớm biết sẽ bị ép
thành thân, cớ gì ta không thành thân với nàng? Vì sao không trao cho nàng một
danh phận, điều mà ta luôn mong muốn nhưng không dám thực hiện? Sứ mệnh ư, lý
tưởng ư, những thứ ràng buộc đó đã khiến ta phụ lòng nàng.
Khóe
môi chàng run run, bàn tay vuốt ve gương mặt tôi:
-
Ngải Tình, ta sẽ không thể chịu đựng nổi nếu để mất nàng thêm lần nữa…
Nước
mắt giàn giụa, tôi run rẩy đưa tay vuốt ve gò má gầy gầy xương xương của chàng,
không thốt nổi lên lời, chỉ đủ sức lắc đầu.
Chàng
nghẹn ngào gọi tên tôi, hai bàn tay nâng niu gương mặt tôi, để trán chàng đổ
vào trán tôi:
-
Vậy nên khi cầm trên tay mẩu bút chì này, tựa hồ như có tiếng sấm nổ bên tai
ta, trí óc, cảm giác của ta bỗng chốc rối loạn. Thì ra người ta cưới chính là
nàng, đích thực là nàng! Khoảnh khắc ấy, ta thậm chí đã thầm cảm ơn Lữ Quang. Ông ta hủy hoại đời sống tu hành của ta, ép ta phá giới, thành thân nhưng
Phật tổ đoái thương, đã tác hợp cho hai ta, giúp ta thực hiện ước mơ lớn lao
bấy lâu vẫn chôn chặt trong tim. Bởi vậy, ta không còn căm giận Lữ Quang nữa.
Đôi
mắt màu xám nhạt ấy bao phủ lên gương mặt tôi, xóa đi dấu vết của nước mắt đau
thương.
-
Tội cho nàng quá, mình ơi… Mình ơi! Tôi ra sức lắc đầu, tôi không thấy thiệt
thòi gì cả. Có thể với người khác thì đúng là như vậy. Đêm đầu tiên, tôi đã
phải trải qua “chuyện đó” dưới sự giám sát của kẻ khác, biết bao tủi nhục. Buổi
lễ thành hôn nồng nặc mùi gươm giáo, còn đâu một ngày vui! Nhưng, tôi
không hề hối hận. Tôi yêu Rajiva. Tình yêu đâu thể toan tính thiệt hơn, ai hy
sinh nhiều hơn ai. Tôi muốn được ở bên chàng, khát khao ấy lớn đến mức chỉ cần
chàng y