
từng cử động của tôi. Tôi tiếp tục quỳ lạy ba
lần nữa, lập lời thề nguyện ước bằng tất cả lòng thành:
- Xin Phật tổ cùng cha
mẹ chứng giám, con và Rajiva nguyện kết đôi trăm năm, người nào qua đời ở
tuổi chín mươi bảy, sẽ chờ đợi người kia ba năm trên cầu Nại Hà…
Chàng quỳ bên cạnh
tôi, khi tôi vừa dứt lời ước hẹn, chàng kính cẩn khấu đầu lạy ba lạy. Lúc chàng
ngước nhìn lên, ánh mắt long lanh rạng ngời.
- Ngải Tình, chờ đợi
nàng bao nhiêu năm, ta cũng vui lòng…
- Em cũng vậy…
Chàng kéo tay áo lên,
để lộ chiếc khăn lụa rực rỡ quấn trên cánh tay. Chàng mỉm cười xúc động, nhẹ
nhàng tháo chiếc khăn ra, quàng vào cổ tôi. Đổi lại, tôi tháo chiếc vòng mã não
trên tay mình, đeo vào tay chàng. Mười ngón tay đan vào nhau, bờ vai ngả vào bờ
vai, kể từ giờ phút này, chúng tôi chính thức thành vợ chồng và sẽ là vợ chồng
suốt kiếp.
Một nụ hôn khẽ khàng thả trên môi, tôi hé mắt, ngoài kia trời đã sáng.
- Xin lỗi đã làm nàng thức giấc. Chàng ấn nhẹ tôi xuống gối. - Nàng
ngủ thêm một chút đi. Đã đến giờ tụng kinh buổi sáng, ta phải đi tập
trung sư sãi. Khi nào kết thúc, ta sẽ quay lại dùng bữa sáng với nàng.
Chàng mặc áo cà sa, mở cửa, bước ra. Ban mai tràn lên vai chàng những
tia sáng dìu dịu, bóng dáng cao gầy, đạo mạo, vẻ điển trai của chàng hắt lên không gian một quầng sáng hiền hòa, thanh khiết, sức cuốn hút kì lạ toát ra từ chàng chẳng ngôn từ nào có thể diễn đạt trọn vẹn.
Cửa phòng khẽ khép lại, tôi trùm chăn kín đầu, bật cười khúc khích,
mãi đến khi cảm thấy quá ư ngột ngạt mới chịu thò đầu ra ngoài. Đêm qua, hai chúng tôi chỉ lặng lẽ ôm nhau nằm ngủ. Tuy là đêm tân hôn, nhưng vì vẫn ở trong chùa, chúng tôi chẳng thể làm khác. Nhưng, chỉ thế thôi,
tôi đã hạnh phúc đến muốn ngất đi. Hôm nay là ngày đầu tiên làm vợ
chàng, lúc tham gia dự án vượt thời gian này, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành vợ một người cổ đại, người đó lại là một nhân vật vĩ đại,
với sức lôi cuốn lạ kì toát ra từ nhân cách, khí khái bất phàm và sức
mạnh tinh thần trác việt.
Vừa suy nghĩ miên man, vừa tận hưởng niềm vui bất tận. Bỗng bên ngoài kia ngân lên tiếng chuông chùa vang dội, tiếp đó là âm điệu du dương,
ngân nga của tiếng tụng kinh buổi sớm. Tuy không nhìn thấy, nhưng tôi có thể mường tượng ra cảnh Rajiva dẫn dắt chư vị tăng sư thắp hương, khấn
vái, tụng niệm. Lắng nghe âm thanh ấy, tâm hồn trở nên thanh tịnh, yên
bình hơn. Không muốn ngủ thêm nữa, tôi ra khỏi giường, thực hiện bài thể dục buổi sáng trong mảnh vườn nhỏ. Tôi không dám đi xa, vì sợ sẽ khiến
chàng khó xử.
Một chú tiểu mang nước đến, thấy tôi, không biết phải xưng hô làm
sao, bèn đặt chậu nước xuống, mặt đỏ như gấc, cuống quít chạy đi. Lát
sau, lại một chú tiểu khác đem đồ ăn vào, ấp úng hồi lâu cũng không biết phải mở lời thế nào. Chải đầu rửa mặt xong xuôi, tôi ngẩn ngơ ngồi ngó
bữa sáng trên bàn, băn khoăn về danh phận của chính mình.
Tình yêu và lý tưởng, tựa như nước với lửa, chẳng thể dung hòa, sức
người vốn nhỏ bé, cho dù tôi bằng lòng ở bên chàng, không màng danh phận, tôi vẫn trở thành gánh nặng vô hình của chàng trên đường
vươn tới lý tưởng. Bởi vậy, kết cục vẫn sẽ là dằn vặt nhau trong đau
khổ, sau rốt cuộc là một cuộc chia tay buồn tủi. Nghĩ vậy, tôi thầm cảm
ơn thời kỳ loạn ly này, vì chiến tranh ly loạn, Lữ Quang mới xuất hiện
và mới ép buộc Rajiva thành thân, mặc dù ông ta không bao giờ có ý định
tác hợp cho hai chúng tôi.
Vì vậy, tôi và Rajiva có chung suy nghĩ. Chúng tôi sẵn lòng tha thứ
cho Lữ Quang dù ông ta đã, đang và sẽ còn gây ra chuyện tàn ác gì nữa
với chúng tôi. Vì rằng, nếu ông ta không công khai ép buộc Rajiva trước
mặt quần chúng, các tăng sĩ chắc chắn sẽ không chấp nhận chúng tôi. Phá giới hoàn tục là một điểm tối trong cuộc đời lẫy lừng của Rajiva. Lẽ
ra, danh tiếng của chàng có thể sánh ngang với Trần Huyền Trang, nhưng
vì tiếng xấu này, những cống hiến lớn lao của chàng đã bị người đời sau
hoặc né tránh luận đàm, hoặc đánh giá lệch lạc. Nhưng Rajiva đã nói,
chàng không hề bận tâm. Giờ đây, chàng đã kết hôn, nhưng vẫn tiếp tục
theo đuổi lý tưởng truyền bá rộng rãi giáo lý Phật giáo, phổ độ chúng
sinh, được vậy chàng đã mãn nguyện rồi.
- Lại đang vẩn vơ suy nghĩ gì vậy? Thấy chàng bước vào phòng, tôi nở
nụ cười rạng rỡ đón chàng, khép cuốn sổ nhật ký lại. Chúng tôi cùng nhau dùng bữa sáng. Cảm giác như lại trở về những ngày an nhàn trong cấm
cung, không ai làm phiền, bình yên bên nhau, cùng nhau ăn cơm, thỉnh
thoảng lại ngẩng đầu mỉm cười nhìn nhau.
- Rajiva, hôm nay em định sẽ dọn đến căn nhà của chàng ở Subash.
Chàng nhìn tôi gật đầu:
- Được.
Chàng cầm một chiếc bánh lên, căn dặn:
- Vợ chồng Mavasu đã được con trai họ đón về Thiên Trúc dưỡng già, bây giờ ta giao chỗ đó cho vợ chồng Kaodura coi sóc.
Chợt nhớ, Kaodura là phu xe của chàng, tôi gật đầu:
- Sau bữa sáng, em sẽ dọn đi.
- Ngải Tình…
Một bàn tay len qua gầm bàn nắm lấy bàn tay tôi:
- Ta xin lỗi đã để nàng sống ở đây.
Tôi mỉm cười, đan ngón tay mình vào tay chàng:
- Chúng ta đã là vợ chồng, chàng khách sáo là